Cát Phi giải cứu Tiền Hán khỏi tay Hướng Đông, liếm liếm răng hổ nói: "Anh bạn, ý tưởng của anh là tốt, nhưng thực tế sẽ không dựa theo suy nghĩ của anh, bởi vì anh không phải Chúa sáng thế.
"
"Hiện thực cũng có những phần tốt đẹp, nhưng nhiều hơn là sự tàn khốc, ngay cả khi người già, người bệnh nặng có lương tâm không muốn tạo nghiệt, thì người thân của họ cũng sẽ lén nấu cá cho bọn họ ăn, vì muốn bọn họ tiếp tục sống ở bên cạnh mình lâu một chút.
"
Thầy Tạ ở bên khách quan thì cho rằng: "Sức cám dỗ của tuổi thọ còn lớn hơn tiền bạc, có thể gϊếŧ nhau, trường hợp ăn thịt cá có tên của những người thân nhất cũng có khả năng sẽ xảy ra, chúng ta đừng bao giờ đánh giá thấp bản chất của con người.
"
Lão Ngô ở một tầng bậc thang khác nghe thế nói: "Ai lại chê chính mình sống lâu chứ, không phải đều muốn sống càng lâu càng tốt sao, nếu mà là tôi! ! "
Cô Kiều dùng những ngón tay dính mùi thuốc lá vuốt ve cánh tay của ông ta: "Nếu là anh thì sẽ như thế nào vậy, anh lớn.
"
Da mặt Lão Ngô nóng ran, ông ta hiên ngang lẫm liệt nói: "Tôi hi vọng mình sẽ không trở thành loại người như vậy.
"
"Nhưng chỉ sợ cái gì các người biết không, chỉ sợ người khác đều đi cướp, nếu ngươi không cướp, vậy cá có tên của ngươi sẽ bị người khác cướp mất.
"
Lão Ngô ưỡn thẳng lưng, bụng bị dây lưng siết chặt cũng thẳng lên theo: "Vẫn là phải lựa chọn giữ mạng trước!"
Cô Kiều cười quyến rũ: "Anh lớn nói có lý.
"
Cô lười biếng vặn vẹo eo, bước xuống bậc thềm, lão Ngô tung ta tung tăng đi theo.
"Bắt cá, đoạt mệnh.
"
Nhân sinh quan thế giới quan của em gái mắt to đều sụp đổ và hỗn độn, cô nàng dùng hai tay nắm lấy đầu mình: "Đây là cố ý gϊếŧ người rồi còn gì.
"
Cuối cùng nói một câu: "Cũng may chúng ta không phải người trong trấn, tên sẽ không xuất hiện ở trên lưng cá.
"
"Biến giùm cái!"
"Đừng nói tới vấn đề này được chứ.
"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, giọng hơi cao là của Hướng Đông đang tức giận tận trời, giọng còn lại là của Châu Châu.
Em gái mắt to yếu đuối bất lực nhìn hai người bọn họ: "Các người bị gì vậy chứ? Tôi có nói sai đâu, rõ ràng là cố ý gϊếŧ người còn gì, ăn không phải cá, là người.
"
Cát Phi nói: "Người đẹp, cô lập Flag rồi.
"
Em gái mắt to muội sợ hãi che kín miệng, chảy ra hai hàng nước mắt mang tên là hối hận: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.
"
Trần Ngưỡng bắt lấy Hướng Đông muốn đi đánh người lại: "Dép Lê của mày đâu?"
"Mới khấu vài cái là hư mẹ rồi.
" Hướng Đông cắn răng sau mắng, "L*n má nó, dỏm bỏ mẹ.
"
Trần Ngưỡng: "! ! "
"Tự nhiên khi không mày lại khấu nó làm gì?" (dùng tay bức cái chỗ ngón chân kẹp lại ấy)
"Lúc tao cần động não, trên tay nhất định phải giày xéo thứ gì đó mới được," Hướng Đông tiến đến bên tai Trần Ngưỡng, "Thật ra tao muốn giày xéo thứ khác cơ, ai bảo mày cách tao xa quá! ! "
Trần Ngưỡng đạp hắn văng ra.
Hướng Đông thiếu chút nữa lủi vào hai đoàn kẹo bông lớn bên đường.
Kẹo bông gòn run rẩy.
Tiếng cười của cô Kiều mềm mại vang lên: " Cậu Hướng, cậu đi chân trần phải chú ý đó nha, đừng dẫm phải đinh sắt đó, nơi này không chích thuốc uốn ván được đâu.
"
Hướng Đông liếc chị ta, hài hước nói: "Vậy bà chị đi đường cũng phải chú ý ha, đừng để bị thằng đàn ông nào đó kéo vào hẻm nhỏ.
"
Cô Kiều vẫn cười như cũ, phong vận(quyến rũ) mười phần: "Cậu Hướng thật là hài hước.
"
Hướng Đông trợn trắng mắt: "Còn cần bà chị nói à?"
Cô Kiều: "! ! "
Thầy Tạ không thích cô Kiều, tướng mạo quá xinh đẹp quá rêu rao, tính cách cũng không an phận, thích cũng giỏi với việc trêu chọc, biết cách nắm lấy nửa người dưới của đàn ông, cô sẽ bị đồng giới (phụ nữ) bài xích, cũng có thể khiến cho người khác phái bất hòa.
Người phụ nữ tuỳ tiện này có thể đi qua ba lần nhiệm vụ, tất nhiên có chỗ hơn người, nhưng cũng không thể phủ nhận trình độ gây chuyện của cô ả.
Những người đàn ông trong thị trấn thì khỏi phải nói, tất cả chỉ muốn nhét cặp mắt của mình dưới lớp sườn xám của cô ta.
Thầy Tạ thu hồi sự mâu thuẫn của mình, đi đến bên cạnh cậu trai trẻ khiến mình thưởng thức: "Cậu Trần, người truyền ra cá có tên tượng trưng cho tuổi thọ là mục tiêu của chúng ta sao?"
Trần Ngưỡng rất ngạc nhiên trước cách tiếp cận của thầy Tạ, anh gật đầu nói: "Có khả năng.
"
"Bối cảnh và quy tắc của nhiệm vụ này đã được nói trực tiếp cho chúng ta, vì vậy chúng ta không cần phải tìm kiếm nữa.
" Thầy Tạ trầm giọng nói tiếp, "Thoạt nhìn thì dễ, nhưng bên trong nhất định có một bí mật bị ẩn đi.
"
Trần Ngưỡng "Ừm" một tiếng động.
Bối cảnh nhiệm vụ của thị trấn nhỏ toàn diện hơn so với làng cũ(thôn lão tập), không biết có bao nhiêu quy tắc.
Thầy Tạ còn muốn cùng Trần Ngưỡng nói chuyện, bất thình lình bị đệ đệ của anh nhìn chằm chằm, hắn ta không hiểu sao lại có loại cảm giác bị người ta đè vào trong thùng nước đá, lớp da trên lỗ chân lông nổi lên một tầng mụn nhỏ rậm rạp.
(nổi da gà đấy)
Trong cái đội này không chỉ có một tên là GAY.
Ít nhất hai đứa.
Thầy Tạ từ hành động thể hiện sự chiếm hữu Trần Ngưỡng của ai đó biết được, đưa ra kết luận trong lòng.
"Tới nhà trọ nhà họ Tề rồi.
"
Châu Châu đi tới trước chỉ cho mọi người xem: "Chính là nó.
"
Nhà trọ giống như những mặt tiền khác trong thị trấn, trông rất cổ xưa, dưới cửa có một quả phụ trẻ đứng đợi, cô nhiệt tình tiếp đón nhóm người Trần Ngưỡng.
"Mấy vị, xin hãy đi theo tôi.
"
Quả phụ trẻ dẫn Trần Ngưỡng và những người khác vào nhà trọ, đi qua hành lang để đến sân sau.
Trong sân có một cối xay đá, một cái giếng cổ, một đống củi chất cao trong góc, và có cả tiếng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong bếp.
Hướng Đông bất mãn nói: "Làm quái gì có thể sống ở đây, lầu hai không có phòng?"
Quả phụ trẻ xin lỗi liên tục: "Thực xin lỗi, lầu hai hết chỗ rồi.
"
Trần Ngưỡng dành hỏi trước khi Hướng Đông loạn rống: "Còn có người từ nơi khác đến trọ à?"
Quả phụ trẻ nói: "Đi làm ăn, đến cùng một ngày với các vị.
"
Trần Ngưỡng đã hỏi được tin mình muốn, nên không mở miệng nữa.
Em gái mắt to kề tai nói nhỏ với Châu Châu: "Vậy mà vẫn có người từ nơi khác đến, e rằng có mệnh tiến vào, nhưng không còn mệnh rời đi quá.
"
Châu Châu tay cầm điện thoại di động, không trả lời cô nàng, chỉ nói: "Sân sau thực ra còn thoải mái hơn so với ở lầu hai.
"
"Vì sao?"
"Không khí tốt.
" Châu Châu ngửa đầu nhìn bầu trời, cô nàng nháy mắt ranh mãnh,"Hơn nữa, có chuyện gì chạy trốn cũng mau, tiết kiệm thời gian xuống cầu thang.
"
Em gái mắt to bị nửa câu sau của cô nàng thuyết phục.
Bọn họ cũng không đến để du lịch, vốn dĩ không thể ngủ ngon được, cho nên việc họ có bị đánh thức bởi động tĩnh ở sân sau hay không cũng không phải vấn đề gì lớn.
Ngoại trừ Hướng Đông, không ai khác có biểu hiện không vui cả.
"Theo chỉ thị của thị trưởng, tôi đã dọn dẹp sáu căn phòng.
" Quả phụ trẻ lấy ra một chùm chìa khóa, "Một phòng ở hai người.
"
"Đây là chìa khóa của mỗi phòng, ở trên có dán số tương ứng với từng phòng.
"
Mọi người: "! ! "
Trần Ngưỡng dẫn đầu cầm lấy một cái chìa khóa, kéo Triều Giản đi mở cửa.
"Phòng này, phòng này là của tôi!" Em gái mắt to chạy tới cánh cửa bên trái Trần Ngưỡng, la lên với Châu Châu, "Mau tìm chìa khóa, chúng ta ở phòng này.
"
Trần Ngưỡng và đệ đệ của anh ta trông rất có kinh nghiệm, cô muốn ở gần bọn họ.
Châu Châu tìm được chìa khoá tương ứng, đi theo em gái mắt to hội hợp, hai cô gái nhỏ trở thành bạn cùng phòng ngắn hạn.
Tiền Hán muốn đi tới phòng bên phải Trần Ngưỡng, nhưng mới vừa đi nửa bước, sau lưng liền vang lên một tiếng gầm thét: "Làm gì hả? Đó là của lão tử!"
Cậu ta sợ tới mức nhanh chóng thu chân lại.
Hướng Đông ngoắc tay: "Họa gia, chìa khóa.
"
Họa gia vén mái tóc dài che khuất tầm mắt, từ xa hỏi quả phụ trẻ: "Nữ sĩ, chìa khóa.
"
Quả phụ trẻ nhìn số phòng, giao chìa khóa tương ứng cho anh ta.
Họa gia dùng bao bao tay dùng một cầm lấy, ném nó cho Hướng Đông.
Cát Phi ôm lấy Tiền Hán: "Anh em, hai ta kết nhóm nhé.
"
Tiền Hán được thương mà sợ nói: "Được, quá được luôn.
"
Cát Phi cười cười, răng nanh nhỏ sáng lấp lánh, đáng yêu cực.
Thấy vậy, thầy Tạ dừng ý nghĩ muốn ở cùng phòng với Cát Phi, hắn ta không còn quyền lựa chọn, tiếp nhận lão Ngô là bạn cùng phòng của mình một cách thụ động, hy vọng rằng việc vệ sinh cá nhân của đối phương có thể ở mức gần đạt tiêu chuẩn, đừng quá ác liệt.
Lão Ngô không để ý đến thầy Tạ, ông ta quan tâm hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Cô Kiều, cô muốn ở phòng nào?"
"Ở phòng nào cũng được mà, tôi sao cũng được.
"
Cô Kiều gọi Hương Tử Mộ lại, nói: "Hương nữ sĩ, tôi là một người nghiện thuốc lá rất nặng, thường thì sẽ hút một điếu thuốc khi thức dậy và cả trước khi ngủ nữa, cho nên mùi thuốc lá có bám lên quần áo, cũng mong cô không phiền.
"
Hương Tử Mộ không nói gì.
Trần Ngưỡng ở phòng 09, anh chọn phòng này vì cảm thấy số phòng có hai số giống số thẻ thân phận của mình, thân thiết.
Chứ không có ý gì khác.
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái bàn.
Trần Ngưỡng đặt túi đồ và ba lô lên bàn, đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh nín thở rồi phun ra: "Ai vậy?"
Giọng nói của quả phụ trẻ từ bên ngoài truyền đến: "Trần tiên sinh, là tôi.
"
Trần Ngưỡng mở cửa.
Quả phụ trẻ ôm một chồng quần áo, mặt mày dịu dàng nói: "Đây là đồ cho các anh dùng để đổi sau khi tắm rửa.
"
"Tôi nhìn sơ qua dáng người của mọi người để lấy kích cỡ, nếu mặc không vừa hay quá rộng thì nói với tôi, tôi sẽ đổi bộ khác cho.
"
Trần Ngưỡng nhận lấy nói: "Cảm ơn.
"
Anh đóng cửa lại, nhìn xuống quần áo trong tay, ngửi thử, mùi này giống như bị phơi qua nắng.
Tuy cũ nhưng sạch sẽ.
"Còn rất vừa người.
"
Trần