"Thịch thịch thịch"
"Loảng xoảng"
"Xôn xao --"
Trần Ngưỡng bị tiếng động ồn ào từ sau bếp đánh thức, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng.
Mùi cá len lỏi từ khe cửa tiến vào.
Một ngày mới ở thị trấn này bắt đầu từ việc ăn cá.
Trần Ngưỡng lăn lộn trở mình, suýt chút nữa chạm vào mặt thiếu niên, anh ngửa đầu ra sau vỗ vỗ cánh tay đối phương: "Chúng ta dậy thôi.
"
Triều Giản mở đôi mắt nhắm nghiền, liếc nhìn Trần Ngưỡng một cái, rồi nhắm lại.
Trần Ngưỡng xuống giường đi giày, sau khi mang xong cả hai bên giày, anh ngồi xổm ở bên giường một hồi, rồi chui nửa người vào dưới giường.
Tầm nhìn thực tối tăm và tĩnh lặng.
Lũ chuột trong lỗ trên tường dường như mới bắt đầu ngủ.
Trần Ngưỡng rút nửa người ra khỏi gầm giường, phủi bụi trên đầu gối rồi đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt.
Trong số năm phòng khác, hai cửa mở ra, không có ai ở bên trong.
Trần Ngưỡng nhớ rõ, ở trong hai căn phòng này là Hướng Đông cùng Họa gia, Tiền Hán và Cát Phi.
"Thầy Tạ.
" Trần Ngưỡng ngăn người đàn ông vừa đi vệ sinh về, chỉ vào hai gian phòng đang mở hỏi anh ta có tình huống gì.
Thầy Tạ nói: "Tôi nhìn thấy hai đứa trẻ (Tiền Hán và Cát Phi) khi mở cửa, bọn chúng nói là ngủ không được, đi ra ngoài đi dạo, hai người còn lại thì tôi không biết.
"
"Chốt cửa của mấy gian phòng đều không có tiếng vang.
" Trần Ngưỡng xoa xoa khóe mắt, Hướng Đông và Họa gia ở sát vách phòng anh, vậy mà anh không hề hay biết hai người ra khỏi phòng lúc nào.
"Ừ, không hề có tiếng vang.
" Thầy Tạ nhìn về phía cửa, "Cũng không biết nó làm loại bằng gỗ gì.
"
Trần Ngưỡng nhìn thầy Tạ, ngày hôm qua vẫn là một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, sau một đêm đã già đi ít nhất mười tuổi, quầng thâm dưới mắt vừa to vừa nặng, sắc mặt phờ phạc tang thương.
"Thầy Tạ, tối hôm qua thầy không ngủ sao?"
"Gần như là vậy.
" Thầy Tạ cười khổ, dựa theo thỏa thuận bằng miệng, đêm đầu tiên hắn ta ngủ giường, nhưng hầu như không hề ngủ được.
Lão Ngô dựa vào ghế, hai chân gác lên đầu giường, hơi thở của ông ta nặng nề, mùi cơ thể lại nồng, không khí trong phòng bẩn thỉu không chịu nổi.
Mặc dù thầy Tạ không nói rõ ra, trên mặt lại hiện rõ vẻ oán giận và chán ghét.
Hắn ta thật sự muốn đổi bạn cùng phòng nếu như có thể.
Bữa sáng là cháo cá lát.
Bốn người sáng sớm đi ra ngoài đều không có trở về, chỉ có tám người ăn cơm, vừa vặn ngồi đầy một bàn.
"Nôn --"
Em gái mắt to đột nhiên nôn khan ói ra, trên mặt đất một vũng cháo nhớp nháp trộn lẫn thịt cá xuất hiện ở ngay bên chân cô nàng.
"Đang ăn uống bình thường tại sao lại ói?" Lão Ngô để muỗng xuống, nhìn chằm chằm đứa nhỏ lớn hơn con gái mình không mấy tuổi, "Muốn ói thì đi ra ngoài ói, ói ngay trong phòng sẽ ảnh hưởng đến những người khác!"
"Cô Kiều, chúng ta! ! " Lão Ngô đang muốn nói nếu không chúng ta bưng chén đi bên ngoài ăn, lại thấy cô Kiều ăn cháo như không có gì xảy ra, vẻ mặt rất thoải mái, không bị ảnh hưởng gì.
Lão Ngô nuốt câu nói tiếp theo vào bụng: "Cô Kiều, thịt cá ăn rất ngon, vừa mềm vừa tươi.
"
Cô Kiều múc một muỗng thịt cá bỏ vào trong chén ông ta, nói: "Vậy thì anh ăn thêm đi.
"
Lão Ngô thụ sủng nhược kinh, ông ta dưới cái nhìn chăm chú tràn đầy mị hoặc của cô Kiều, một muỗng ăn hết thịt cá trong chén, rồi húp sạch cháo luôn, vô tình còn lộ ra vẻ chưa đã thèm.
Cô Kiều cười nói: "Múc thêm một chén nữa đi, đàn ông nên ăn nhiều chút, nếu không sẽ không có sức làm việc.
"
Lời này không có gì sai, nhưng người nghe thấy có tâm tư không thuần, hiểu sai, lúc rời khỏi bàn, da mặt nóng lên, đi đường đều không được tự nhiên.
"Lão tϊиᏂ ŧяùиɠ.
" Thầy Tạ thấp giọng phán một câu, đôi mắt liếc nhìn người phụ nữ phong tình vạn chủng đang ngồi, cau mày.
Cô Kiều không để ý đến ánh mắt đứng trên đỉnh đạo đức của anh ta, cô ném cái muỗng vào trong chén, đỡ đầu, đầu ngón trỏ quấn lên một lọn tóc: "Em gái nhỏ, bị sao thế?"
"Tôi! ! Nôn! Thực xin lỗi thực xin lỗi.
" Em gái mắt to thút thít xin lỗi, cô nàng chỉ vào bãi nôn trên mặt đất, "Đôi mắt, tôi ăn trúng đôi mắt.
"
Tay cầm chén của Châu Châu nhoáng lên: "Là mắt cá, hay là mắt người?"
"Khẳng định là mắt cá, nếu là mắt người, thị tôi chết chắc!" Em gái mắt to sợ hãi nói.
Châu Châu đưa khăn giấy cho cô nàng: "Lau chút đi.
"
Trên khuôn mặt bị chuột cào tràn ra nước, em gái mắt to vừa lau mặt vừa phun tào(than thở): "Sao trong cháo lại có mắt cá chứ, đầu bếp bỏ vào nấu chi vậy không biết?"
"Cô gái nhỏ ngươi thật là, mắt cá không phải là thứ tốt sao.
" Lão Ngô bước qua ngưỡng cửa tiến vào, "Hồi nãy ta còn đang tìm ở trong nồi để ăn đó.
"
Mắt to muội: "! ! "
"Nhìn xem.
" Lão Ngô dùng cái muỗng múc lớp cháo trên cùng, tất cả đều là nhãn cầu nhỏ màu trắng.
Lúc ông ta ăn, tựa hồ còn nghe thấy tiếng vang.
Trần Ngưỡng hết muốn ăn, anh đẩy chén ra, nhỏ giọng hỏi Triều Giản: "Cậu còn muốn ăn nữa không?"
Triều Giản lắc đầu.
Trần Ngưỡng nói với những người khác: "Tôi và đệ đệ tính toán đến nhà Dương Nhị Trụ nhìn xem.
"
Châu Châu muốn đi cùng, em gái mắt to cũng đi theo.
Thầy Tạ do dự một lúc, cũng nói rằng muốn đi theo nhóm người Trần Ngưỡng đến nhà Dương Nhị Trụ điều tra manh mối.
Có ba người trên bàn không tỏ thái độ, là cô Kiều, lão Ngô, cùng với Hương Tử Mộ.
Trần Ngưỡng để ý thấy Hương Tử Mộ đang khuấy cháo, cô khuấy một lúc lâu nhưng lại không đưa vào miệng.
Mái tóc đen tuyền xõa hai bên, che khuất đi khuôn mặt.
"Đi thôi.
" Triều Giản dùng nạng chống chọc vào bắp chân của Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng không nhìn nữa.
Khi cả nhóm đến nhà Dương Nhị Trụ, cũng mới hơn 6 giờ, sớm như vậy đến thăm hỏi cũng không phải quá thích hợp.
Trần Ngưỡng vốn định đề nghị đợi ở bên ngoài thêm lát nữa, nhưng khi tới gần, phát hiện cửa không đóng chặt, có một kẽ hở.
"Có vẻ là vội vàng rời đi, cửa cũng chưa đóng kín.
" Thầy Tạ phân tích nói.
Trần Ngưỡng gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Châu Châu nói: "Người ta không có ở nhà, chúng ta vẫn vào sao?"
Em gái mắt to mở to hai mắt: "Bà ngốc à, đương nhiên phải vào rồi, chúng ta tới là để xem cá, người không ở nhà càng tốt, chúng ta đỡ phải tìm cách dụ người rời đi.
"
Châu Châu kéo áo chống nắng màu trắng đang mặc trên người: "Nhưng nếu người đã rời đi, còn sẽ để lại cá ở nhà ư?"
Em gái mắt to không chắc nói: "Lỡ như họ quên đem theo thì sao?"
"Trần tiên sinh, chúng ta vào đi thôi.
" Cô nàng nói xong đẩy cửa ra.
Chợt Trần Ngưỡng nhìn thấy gì đó, biểu cảm của anh trong nháy mắt liền thay đổi.
Nhà Dương Nhị Trụ có một cái sân nhỏ, cửa sân đối diện với cửa phòng chính, bây giờ cách cửa phòng chính có nửa thước, có một chiếc giày rớt ở đó.
"Đó là số chân của đàn ông.
" Thầy Tạ đã quen với việc phân tích, "Có hai loại khả năng, một là chính Dương Nhị Trụ, hai là vợ chồng bọn họ sát hại người nào đó, rồi bỏ trốn chưa kịp tiêu hủy thi thể! ! "
Anh ta còn chưa phân tích xong, cổng sân chỉ còn thừa một mình anh ta.
"Chờ với.
" Thầy Tạ bước nhanh đuổi theo bốn người Trần Ngưỡng.
"Là Dương Nhị Trụ.
" Châu Châu đứng ngoài ngưỡng cửa phòng, nhìn người trên mặt đất nói.
"Đúng đúng đúng, chính là ông ta! ! " Em gái mắt to tránh sau lưng Châu Châu nói, "Ổng còn sống không vậy? Có còn thở không?"
Trần Ngưỡng muốn ghé sát vào kiểm tra, nhưng một chiếc nạng đã giơ ra ngăn trở không cho anh ngồi xổm xuống.
Triều Giản dùng nạng chỉ vào một chỗ.
Trần Ngưỡng nhìn sang, nơi Triều Giản chỉ là phần dưới thắt lưng của Dương Nhị Trụ, mặt đất nơi đó ẩm ướt, toát ra một mùi hăng.
Sau khi anh kiểm tra toàn bộ cơ thể của Dương Nhị Trụ, trừ chiếc giày từ trên chân đối phương rơi ra, trên người không có vết thương nào khác.
"Sống sờ sờ bị hù chết?" Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản đột nhiên dùng nạng gõ vào một nơi, Trần Ngưỡng lập tức chú ý tới nơi đó là một cái thùng rác, và một đống rác rưởi bị đổ ra.
Trần Ngưỡng liếc nhìn đống rác, trong đó bắt mắt nhất chính là đống xương cá.
Anh quan sát tất cả các vật thể trước mặt, đầu óc họat động một cách nhanh chóng.
Rác được chất thành đống cùng một chỗ, phần ngoài là hình tròn, cho thấy rằng nó được đổ từ trên xuống dưới.
Trong thùng rác vẫn còn có một ít rác.
Trần Ngưỡng suy đoán, đương sự đã tìm thấy thứ mình muốn trong thùng rác, nên đã không tiếp tục đổ ra ngoài nữa.
Thứ muốn tìm cơ bản có thể xác định chính là xương cá.
Trần Ngưỡng suy đoán người một người gạt người còn lại một mình ăn cá, người bị gạt phát hiện, kiểm tra thùng rác tìm xương cá.
Trong lúc có thể đã xảy ra chuyện gì đó! !
Còn có, ai là kẻ ăn cá, cá lại là của ai?
Trần Ngưỡng phát hiện một cái chối cách thi thể không xa, trong lúc hai vợ chồng khắc khẩu một người muốn đi dọn sạch rác, nhưng một sự cố ngoài ý muốn đã phát sinh, làm gián đoạn vụ việc.
Vợ của Dương Nhị Trụ đâu?
Trần Ngưỡng nhìn quanh các phòng xung quanh phòng chính, anh nhấc chân đi về phía căn phòng hướng ba giờ, Triều Giản chống nạng đi ở phía sau, tựa như cái bóng của anh.
Thầy Tạ chạm vào vết phồng rộp ở khóe miệng, khi Triều Giản nhắc nhở Trần Ngưỡng, hắn ta cũng chú ý tới, giờ cũng đã vẽ ra một bối cảnh chung chung.
"Hai anh em rất có ăn ý.
" Thầy Tạ nhận xét một cách khách quan.
Châu Châu nói: "Không hề có không gian cho người thứ ba nói xen vào.
"
Em gái mắt to tựa đầu vào vai cô, gật gù tỏ vẻ