Triều Giản: "Không.
"
Trần Ngưỡng đang muốn mượn chuyện này trêu cậu một chập, thì đã nghe thấy câu tiếp theo.
"Tôi không cần nhìn.
" Triều Giản nói.
Không cần nhìn, thế dựa cái gì nhận ra sự khác biệt? Trần Ngưỡng sửng sốt một lúc rồi đi theo Triều Giản.
Triều Giản chống nạng đi về phía trước, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu có chút táo bạo: "Anh chỉ sợ quỷ, không sợ người, điểm này vừa tốt nhưng cũng không tốt.
"
Trần Ngưỡng thả bước chân vừa nâng lên về, ý này là muốn anh đề phòng con người?
Đề phòng ai?
Trần Ngưỡng nhìn mấy bóng lưng không xa trước mặt, mờ ảo âm trầm, nhìn không rõ lắm.
Đêm nay gió rất mạnh, nhưng lại không có một tia mát mẻ, oi bức không chịu nổi, còn có rất nhiều muỗi, sự trao đổi chất mau bị chích đến đầy đầu vết đốt.
Em gái mắt to thả tay áo xuống, cách quần áo gãi mạnh vài cái, hai cánh tay bị gãi tới mức không còn chỗ lành lặn, nhưng cô nàng dường như không thấy đau thì phải, cảm quan đều bị sự khủng hoảng và bất an nhét đầy.
"Sao vẫn chưa tới vậy?" Em gái mắt to ôm cánh tay hỏi.
"Gần đến rồi, ở đằng kia.
" Cát Phi giơ điện thoại lên quơ quơ, cửa một gia đình ở đằng kia lúc ẩn lúc hiện trong tia sáng.
Khi bọn họ đi ngang qua, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng "két két! ! két két! ! ".
Đó là thanh âm của vụn gỗ phi duơng(bay ra), từng khối ván gỗ bị cưa ra.
Bốn lần cá triều rút xuống, mỗi một lần trong thị trấn đều có thêm người chết, quan tài làm sẵn nhanh chóng dùng hết, nhóm thợ mộc phải gấp rút làm việc.
Chờ nhóm thợ mộc cũng chết hết, quan tài không có ai làm nữa.
Đến lúc đó, thi thể sẽ không thể an táng nhập quan, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất.
Đợi đợt cá lần tiếp theo kết thúc, những người chôn cất thi thể có lẽ cũng không còn nữa.
"Meo ~"
Một tiếng mèo kêu đột nhiên phát ra từ mái hiên bên cạnh.
Bảy người Trần Ngưỡng đều dừng lại.
Con mèo nhìn xuống từ mái hiên, như thể đang nhìn họ một cách trịch thượng(bề trên nhìn xuống).
Đôi mắt màu xanh lam, phát sáng, rất sáng.
Con mèo chỉ kêu meo meo rồi dừng lại, cũng không chịu bỏ đi, nó cứ đứng trên mái hiên nhìn bọn họ.
Nó tạo ra ảo giác như đang quan sát bảy người Trần Ngưỡng.
"Nó có phải là Ngô! ! Ngô tiên sinh không?" Em gái mắt to đè nén tiếng hét.
Cùng lúc với lời nói của em gái mắt to chính là một tiếng "Phanh".
Một cục đá không lớn không nhỏ lướt qua bầu không khí oi bức, đập vào con mèo trên máy hiên.
Con mèo nhanh nhẹn nhảy đi, cục đá đập vào mái hiên bật xuống nền đất tối.
Cát Phi là người ném cục đá.
Trần Ngưỡng nhìn về phía hắn: "Cậu sợ mèo?"
"Không đến mức sợ," Trong tay Cát Phi còn cầm mấy cục đá nhỏ, hắn nói, "Lúc nhỏ tôi đã bị mèo cào, nên không quá thích chúng.
"
Tiền Hán nói: "Cậu cũng gan quá đó, tôi cũng sợ mèo nhưng không dám lấy đá ném, sợ chọc nó xù lông rồi bị cho mấy vuốt thì toi, nên luôn trốn rất xa.
"
Cát Phi vỗ bờ vai của hắn coi như thấu hiểu.
Em gái mắt to rất quan tâm đến danh tính của con mèo: "Trần, Trần tiên sinh, con mèo đó! ! "
Trần Ngưỡng rút ánh sáng từ người Cát Phi về, kéo Triều Giản đi tiếp: "Nó chỉ là một con mèo hoang bình thường.
"
"Mèo hoang bình thường sao có thể kỳ quái như vậy được?" Em gái mắt to không tin.
Châu Châu thì lại tin lời Trần Ngưỡng nói: "Mèo ở thị trấn này không bắt chuột, không ăn cá, chúng nó đã đủ lạ rồi.
"
"Cũng đúng ha.
" Em gái mắt to đi được vài bước, đột nhiên bật thốt ra câu hỏi đè ép dưới đáy lòng từ nãy tới giờ, "Trần tiên sinh, bằng cách nào mà anh phát hiện ra được thầy Tạ đó là quỷ?"
Trần Ngưỡng nói: "Tôi không có phát hiện, chỉ nghĩ tới loại khả năng này khi đang khóa cửa phòng, vì muốn bảo hiểm một chút nên mới đi xem thử.
"
Sự thật chứng minh, không thể buông tha bất luận một cảm giác vi diệu nào hết.
Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đi chậm lại, hai người vô tình thụt lùi về phía sau đội ngũ, anh thì thầm nói: "Lúc đó cậu biết rồi phải không?"
Nạng của Triều Giản va vào mặt đường vang lên âm thanh rất lớn trong không gian yên tĩnh: "Biết cái gì hửm?"
Trần Ngưỡng nói: "Biết thầy Tạ đó là quỷ.
"
Triều Giản không thèm cho Trần Ngưỡng nửa cái khóe mắt.
Trần Ngưỡng đi tới trước mặt Triều Giản, rồi lùi lại về, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm hắn.
Tiếng nạng dừng lại, hình như Triều Giản cảm thấy chướng mắt, vươn tay kéo Trần Ngưỡng đến bên người: "Tôi không hiểu biết những người không liên quan.
"
Trần Ngưỡng sờ sờ mũi: "Tôi không nghĩ tới thầy tạ tại chết đột ngột như vậy, đây là lần thứ hai anh ta làm nhiệm vụ, khả năng đối phó mọi việc cũng rất tốt.
"
"Nơi này chính là kiểu mô phỏng điển hình của trò chạy thoát khỏi mật thất, thực lực cùng vận may, thiếu một thứ cũng không được.
" Trong hơi thở của Triều Giản trộn lẫn mùi bơ sữa và mùi thuốc tây, "Hai thứ này của anh ta chỉ mới vượt qua mức tiêu chuẩn.
"
Trần Ngưỡng thở dài: "Thân thủ chỉ hơi kém chút.
"
Quỷ chơi không lại nên chỉ có thể trốn, nhưng những con quái vật thì không, có thể xử lý chúng bằng vũ lực.
"Cõng tôi.
"
Suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị hai chữ này làm phân tán, anh nhìn người thiếu niên thường xuyên bảo anh cõng trong thế giới nhiệm vụ lần này: "Nạng của cậu không tốt sao?"
"Chẳng lẽ cậu đang dùng chính bản thân mình để tôi rèn luyện hả?" Trần Ngưỡng nghĩ đến loại khả năng thứ hai buồn cười này.
Triều Giản không nói một lời bò lên trên lưng Trần Ngưỡng.
Động tác tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.
Sự căng thẳng và khó xử ban đầu không còn nữa, hiện tại hắn và cái người lúc trước kia, giống như hai người.
Hướng Đông ngậm điếu thuốc ở trong miệng hùng hùng hổ hổ đi ở đằng trước, chửi: "Già đầu rồi chứ có bé bỏng gì nữa đâu, má nó không biết xấu hổ hay gì á, nếu tao là nó thì tao có bò đi nữa cũng sẽ không cho Trần cải trắng cõng!"
Họa gia nói toẹt ra sự thật không chút lưu tình: "Cậu ấy sẽ không cổng cậu, yên tâm đi.
"
Sắc mặt của Hướng Đông tức khắc xanh mét, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu: "Lão vương tử kim cương, ngươi nói lại một lần nữa cho lão tử nghe xem.
"
Họa gia sợ Hướng Đông chạm vào mình sẽ tốn nước xịt khử trùng, anh ta chậm rãi thay đổi lời nói: "Chống nạng đi lại rất mệt.
"
"Cười chết mất.
" Hướng Đông khinh bỉ cười liên tục lạnh, "Rất biết làm nũng cầu xin sự dỗ dành, quả là kỹ nữ trà xanh số 1 thế giới.
"
Họa gia nhướng mày: "Trà xanh? Đó cũng là trà xanh độc quyền của Trần Ngưỡng.
"
Hướng Đông: "! ! "
Lão tử sao lại nói nhiều với tên khốn đáng thương trừ bỏ tiền ra thì chỉ có kim cương, ngoài ra không còn cái gì khác này chứ, một kẻ đáng thương đến nỗi ngủ còn không dám ngủ?!
Cát Phi Đưa mọi người đến trấn nam, đi vòng ra sau một ngôi nhà, chỉ vào khung cửa sổ: "Lão Ngô nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ đó.
"
Cánh mũi Hướng Đông hơi động: "Những người ở bên trong đang làm gì.
"
Tay trái của hắn so cái vòng tròn, ngón trỏ tay phải liên tục chọc vào trong chọc.
(Động tác tay miêu tả chuyện xx)
Hai cô gái nhỏ đã hiểu, nhưng Tiền Hán lại chớp đôi mắt to thuần khiết hỏi: "Đó là cái gì?"
Trần Ngưỡng ngăn "tài xế" Hướng lại, dùng chân đá hắn: "Đừng lái xe quỷ nữa.
"
Hướng Đông nhe răng: "Mày không thấy được đôi mắt tò mò tràn đầy lòng hiếu học của trẻ nhỏ sao?"
Khóe miệng Trần Ngưỡng hơi nhúc nhích, anh đang định đến gần cửa sổ thì có hai giọng nói vang lên, tiếng đầu tiên là tiếng gầm nhẹ của một người đàn ông, tiếng còn lại là tiếng kêu r3n ngọt lịm đầy thỏa mãn.
Tiền Hán nghe thấy thanh âm, dường như đã hiểu được cử chỉ của Hướng Đông, lập tức đỏ mặt tía tai.
Trong phòng có tiếng thở d ốc thô ráp yếu ớt của đàn ông bị vắt khô, tiếng cười của phụ nữ, sau đó là tiếng đóng mở cửa, một lúc sau cô Kiều đi ra phía sau phòng rồi gặp mấy người đang đứng bên cửa sổ.
"Nghe phát sóng trực tiếp hả?"
Trần Ngưỡng nói: "Cô Kiều, lão Ngô đã bị gϊếŧ.
"
Cô Kiều cầm một lọn tóc xoăn gợn sóng lộn xộn: "Chuyện này có liên quan đến việc các người đứng đây nghe phát sóng trực tiếp sao?"
"Có.
" Em gái mắt to ngửi thấy mùi tanh của đàn ông trên người vị đại tỷ này, trong lòng rất bội phục, chị ta thế nhưng không chỉ ngủ với nhiệm vụ giả, mà còn ngủ với nhóm npc nữa chứ, trong vòng ba ngày cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu người.
"Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm cửa sổ này trước khi xảy ra chuyện, ông ấy tới đây để tìm chị!" Em gái mắt to nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Cô Kiều đi tới, nâng cầm cô nàng lên: " Em gái nhỏ, đừng có nói một cách chắc chắn như vậy, chị không nhìn thấy ảnh.
"
Em gái mắt to đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh lại: "Chị nói không nhìn thấy thì là không nhìn thấy sao, Cát Phi đã bắt gặp rồi.
"
Cát Phi chỉ vào cửa sổ nói: "Ông ấy xác thật nhìn chằm chằm nơi đó.
"
"Nếu vậy thật thì có lẽ ảnh đi theo tôi tới đây, mục đích thì chắc giống như các người vậy đó, muốn nghe phát sóng trực tiếp.
" cô Kiều phủi lớp bụi không tồn tại trên áo khoác, đột nhiên "Ý" một tiếng, "Không bị trầy xước gì à.
"
Thấy mọi người nhìn sang, cô Kiều cười cười: "Lúc đang cảm thấy thoải mái thì cảm thấy có thứ gì đó đang cào vào quần áo của mình, hình như là mèo, tôi tưởng quần áo bị trầy xước rồi chứ.
"
Đầu ngón tay đang cầm cục đá nhỏ của Cát Phi không được tự nhiên mà co lại.
Điều này bị người đang âm thầm quan sát mọi người là Ngưỡng thấy được, sắc mặt của anh hơi đổi, Cát Phi có vấn đề.
"Cô Kiều, lão Ngô đã biến thành một con mèo.
" Trần Ngưỡng nói với cô Kiều.
Cô Kiều uể oải kéo dài giọng nói: "Ôi! ! Làm mèo á, làm mèo rồi mà cũng thèm thân thể của tôi