Trương Duyên rất nhanh đã bình tĩnh lại, bốn chọi một, không có gì phải sợ.
Bất quá chỉ là một con quái vật già với hình dạng hơi không được dễ nhìn mà thôi, cũng không phải là ác quỷ.
Trương Duyên đang định kêu Triệu Nguyên cùng mình tiến lên xử Thích Bà Bà, ai ngờ Thích Bà Bà vừa nhìn thấy tế đàn, nếp nhăn chung quanh hai mắt đều sắp bị căng ra hết cỡ, nhìn chằm chằm vào tế đàn, vẻ mặt bằng vỏ cây khô tràn đầy vẻ không thể tin được, dường như nhìn thấy cái gì đó rất khủng bố, trong miệng phát ra một tiếng kêu khó nghe đầy chói tai, tay chân run rẩy liên tục lùi lại phía sau.
Thích Bà Bà thất kinh hét lên đầy kinh hãi rồi đâm đầu vào bức tường đá như điên, như muốn tìm cách trốn khỏi đây.
"Bùm bùm bùm bùm bùm bùm"
Đầu bị đập đến chảy ra một đống chất lỏng giàn giụa.
Cả đám kinh ngạc nhìn Thích Bà Bà đã từng rất khó giải quyết đang sống sờ sờ tự mình đập thành một vũng chất lỏng tanh tưởi.
.
Tế đàn hơi lạnh, Triệu Nguyên run lên, há miệng nói: "Tại sao lại có cảm giác như gặp ma thế này ."
Trần Ngưỡng khó khăn tiếp lời: "Có lẽ là có thật."
Cả người nói và người nghe đều nổi lên một tầng da gà.
.
"Vậy thì chúng ta ...!chúng ta vái lạy đi."
Triệu Nguyên trực tiếp quỳ xuống tế đàn, dập đầu ba cái rõ vang, âm thanh lanh lảnh đầy thành ý.
"Oan có đầu, nợ có chủ, quỷ đại ca, mấy người chúng tôi vô tình tiến vào đây, kính xin hãy bỏ qua cho chúng tôi lần này."
"....."
Trần Ngưỡng sâu xa nói khẽ: "Khả năng cao không chỉ có một."
"Vậy thì thêm một nhóm các đại ca quỷ....!"Triệu Nguyên tiếp câu một cách trôi chảy, khi phản ứng lại liền sợ hãi hét to, " Cái gì, không, không, không chỉ có một? "
Trần Ngưỡng ra hiệu cho cậu ta nhìn quanh tế đàn.
Triệu Nguyên nhìn quanh một hồi cũng không thấy gì, nhưng điều này càng làm cho cậu ta có cảm giác sợ hãi, thân thể run rẩy tiếp tục dập đầu lạy thêm mấy cái, trong miệng không ngừng nhẩm Như Lai Quan Thế Âm, Chúa Giêxu, Ngọc Hoàng Thượng Đế nói liền một mạch không hề vấp.
Trương Duyên khinh bỉ nói: "Được rồi, có ma quỷ cũng không sao, nhiệm vụ của chúng ta không liên quan gì đến bọn nó, bọn nó muốn động thủ với chúng ta cũng không làm được."
Nói là nói như vậy, nhưng anh ta vẫn hướng mặt về phía tế đàn vái lạy vài cái.
Lễ nhiều thì không bị trách.
Trần Ngưỡng chứng kiến
cảnh hai người thực hiện lễ nghi thờ phụng trước tế đàn, trong lòng nảy ra một ý nghĩ lạ thường.
Mình vẫn còn sợ ma.
Nhưng, có vẻ như ...!không còn sợ như trước nữa.
Bằng không, khi anh đang muốn làm như vậy, ánh mắt của thiếu niên vừa quét tới, trên mặt còn hiện lên vẻ đầy khinh bỉ, trong lòng liền không tự chủ được bỏ đi ý nghĩ kia.
Chẳng lẽ anh cảm thấy đối phương đến ma quỷ cũng có thể bóp nát?
Trần Ngưỡng suy nghĩ lung tung một hồi, đem điện thoại di động của Lâm Nguyệt đưa cho Trương Duyên: "Cái này anh cầm đi."
"Đồ của người chết cậu đưa cho tôi làm gì? Tôi không quen biết cô ta ở thế giới thực," Trương Duyên chán ghét không tiếp lấy,"Chỉ cần ném ở đây là được, không cần thiết mang về."
Trần Ngưỡng liền đặt ở trên đất.
"Này."
Triệu Nguyên cố gắng điều chỉnh bầu không khí, nhe răng trợn mắt nói: "Đợi lát nữa sau khi nghi thức hoàn thành, chúng ta liền có thể trở về, về rồi cũng không biết ai là ai, không bằng chúng ta để lại thông tin liên lạc trước khi đặt trụ đá về chỗ cũ đi."
Trương Duyên lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ bằng da bò và một cây bút máy, ném cho cậu ta nói: "Cậu viết trước."
Triệu Nguyên kéo nắp bút màu đen ra, viết lên sổ, "Lát nữa tôi sẽ trực tiếp trở về trên giường ngủ, còn các người thì sao?"
Trương Duyên nhìn vũng chất lỏng đậm đặc bên cạnh bức tường đá: "Tôi đang ở ngoài cổng nam, khu chung cư của em trai mình."
"Vậy Trần Ngưỡng, anh đã ở đâu trước khi vào đây?" Triệu Nguyên đã triệt để thả lỏng, tò mò nói chuyện phiếm.
Trần Ngưỡng nói: "Bụng tôi đang đau khi tiến vào đây, vốn dĩ tôi đang chuẩn bị đến bệnh viện kiểm tra, thật khó mà nói, khi quay trở về có còn đau hay không nữa.
"
"Cái thứ như dạ dày là đồ đạo đức giả, anh phải chiều chuộng nó, nếu không nó có thể hại anh sống dở chết dở, ba tôi chính là cùng nó tương ái tương sát hơn nửa đời đó." Triệu Nguyên nói như ông cụ non, ghi số điện thoại di động của chính mình vào sổ rồi hỏi, " Các anh là người ở đâu? Tôi ở thành phố Thanh Thành.
"
Trần Ngưỡng và Trương Duyên sửng sờ, bọn họ cũng vậy.
Cả ba cùng nhau trao đổi thông tin trong thế giới thực, mới phát hiện bọn họ phân ra ba khu vực khác nhau.
Trương Duyên ở ngoại ô phía tây, Triệu Nguyên ở ngoại thành phía đông, còn Trần Ngưỡng ở ngoại ô phía bắc.
Hiện tại trong bốn người vẫn còn một vị chưa tiết lộ.
Không chỉ Trương Duyên và Triệu Nguyên muốn biết, mà cả Trần Ngưỡng cũng muốn biết.
Bọn họ đều không ở gần nhau.
Vị bên kia đang dùng tay miết vỏ của miếng bơ sữa, âm thanh phát ra đặc biệt làm người ta ê răng.
Trần Ngưỡng còn chưa kịp nói gì đã bị thiếu niên trừng cho một cái, bộ dáng rất không có kiên nhẫn.
"Anh quan tâm bọn họ ở nơi nào làm gì, bộ thiếu thốn bạn bè lắm sao?"
Trần Ngưỡng: "..." Chuyện này tại sao lại bắt đầu từ đây?
Mặc dù anh thật sự thiếu bạn bè đấy, nhưng cũng đừng nói thế chứ.
"Tôi chỉ cảm thấy, cậu nếu không có người thân ở nơi đó, vậy là tự mình sống đi."
Trần Ngưỡng xem xét tình huống hiện tại, bình tĩnh nói lý lẽ, anh nói đến mơ hồ, không hề để lộ ra khu bọn họ ở là Cầu Tam Liên: "Vậy là chúng ta đều đến từ Thanh Thành nhỉ.
"
Triều Giản dường như không nghe thấy nội dung gì, đôi mắt đen lay láy vẫn nhìn anh chằm chằm.
Trần Ngưỡng nhịn xuống du͙© vọиɠ của bản năng, muốn trốn tránh ánh nhìn của đối phương, đem câu nói kế tiếp nói cho xong: "Vậy thì chuyện này cũng quá mức trùng hợp."
Trùng hợp đến quỷ dị.
Triều Giản đem vỏ sữa bị xoắn đến vặn vẹo đập qua.
Phương hướng đập qua không phải đối diện với Trần Ngưỡng, nhưng anh vẫn theo phản xạ mà né sang một bên.
"Mau đặt trụ đá về vị trí của nó đi!"
Mặt mày Triều Giản đầy lệ khí, giọng nói trầm thấp gầm gừ.
Vừa nói xong, một khắc tiếp theo liền dường như đang cố gắng hết sức để chống lại thứ gì đó, hai bên thái dương ẩn nhẫn nổi đầy gân xanh, bàn tay run rẩy liên hồi, hắn hít một hơi thật sâu, vẻ nóng nảy trên gương mặt được rút đi rất nhiều, chỉ là hơi cau mày nhìn Trần Ngưỡng : "Anh kết bạn cũng phải nhìn thời cơ chứ, anh vẫn muốn lập nhóm cùng bọn họ cho nhiệm vụ tiếp theo à? "
Trần Ngưỡng không ngây thơ như vậy, chỉ là muốn có cơ hội gặp gỡ ngoài đời với nhau cùng chia sẻ những chuyện trong lúc làm nhiệm để tích lũy kinh nghiệm cho các nhiệm vụ tiếp theo, giúp cải thiện bản thân, nâng cao cơ hội sống sót.
Trong khi anh còn đang sắp xếp lại ngôn ngữ, đã nghe thấy thiếu niên nói: "Anh cùng với hai con người xấu xí này thì có gì để nói chứ ?"
Trong giọng điệu không hề che giấu chút nào việc không thể lý giải được và phiền chán vô cùng.
Dựa vào mặt nổi tiếng trong ngoài giới tài chính, tinh anh Trương Duyên: "..."
Hệ giáo thảo trong trường Triệu Nguyên: "..."
.
"Bày vào đi."
Trần Ngưỡng bình tĩnh nói: "Tôi phụ trách nhìn tranh vẽ trên phiến đất sét, hai người dời trụ đá."
"Được, không có vấn đề."
Triệu Nguyên kề tại nói nhỏ với Trương Duyên: "Lão ca, anh nói xem hai chúng ta có miến liên quan nào đến hai chữ xấu xí sao?"
Trương Duyên cười nói , "Vị kia có bệnh."
Triệu Nguyên sờ mũi một cái:"Tuy rằng cậu ta mắng chúng ta là kẻ xấu xí là do thẩm mỹ quan của cậu ta kỳ quái, nhưng anh cũng không thể nói lung tung."
Trương Duyên dùng mu bàn tay đập nhẹ vào đầu cậu ta nói: "Nơi này có vấn đề."
Triệu Nguyên chần chừ.
"Tôi đã nhìn thấy vị kia uống thuốc, nghi ngờ đó là một loại thuốc ức chế thần kinh, bây giờ xem ra là thật, thuốc ấy à, chắc chắn đã uống hết rồi." Trương Duyên nói, "Dòng chữ trên lọ thuốc là tiếng Đức, tôi chỉ nhìn thấy một vài từ, đoán đó là rối loạn nhân cách.
"
Triệu Nguyên đối với điểm mù tri thức cảm thấy rất hứng thú, hỏi:" Đó là cái gì? "
"Là một phần tử nguy hiểm, có rất nhiều loại rối loạn nhân cách, tôi không rõ cậu ta là loại nào, hoặc là bị rất nhiều loại, nhưng tôi chắc chắn loại này cùng Lâm Nguyệt hoàn toàn không giống nhau, đây là một bệnh thần kinh thực sự và cũng có thể đi kèm với bệnh trầm cảm, hầu hết bệnh xuất hiện ở thời thơ ấu và rất ỷ lại vào thuốc, chúng ta tốt nhất không nên thể phạm vào khu vực cấm của cậu ta."
Trương Duyên thở phào nói tiếp: "Xem như vận khí của chúng ta không tệ, lúc cậu ta hết thuốc uống, chúng ta cũng sắp rời đi, đáng thương cho những người lần sau sẽ cùng tổ đội với cậu ta, phải cầu nguyện trên người cậu ta có mang theo thuốc, quả thật chính là một quả bom hẹn giờ dễ cháy dễ nổ."
Triệu Nguyên im lặng, đôi mắt hơi liếc nhìn Trương Duyên, trong lòng nghĩ nói đến chuyện người khác bị bệnh thần kinh, mỗi lần anh ta điên lên cũng...
"Ánh mắt của cậu như vậy là có ý gì? "Trương Duyên chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, biểu tình lạnh xuống hỏi.
Triệu Nguyên vội vàng xua tay, lắc đầu, so với người này cậu ta vẫn cảm thấy, thiếu niên chống nạng dễ dàng ở chung hơn một chút.
Ít nhất vị bên kia không nửa sáng nửa tối, mọi thứ đều rõ ràng rất dễ phân biệt.
Hơn nữa vị đó còn có Trần Ngưỡng kiềm chế.
.
Trong ba bức họa trên bảng đất sét, hai bức đầu tiên không cần chú ý, trọng điểm nằm ở bức thứ ba.
Trần Ngưỡng đứng ở khoảng cách không gần không xa quan sát, hướng dẫn Trương Duyên và Triệu Nguyên di chuyển vị trí của trụ đá cho đúng với bức họa.
May mắn thay, trên những trụ đá đều có đồ đằng và thực vật khác nhau, bốn góc của tế đàn cũng có.
Nếu không, rất khó để so sánh.
Không có lỗ hổng trên mặt đất, nhưng những trụ đá vẫn đứng sững, giống như là có người ở phía sau đỡ lấy.
Âm phong từng trận kéo tới.
Một lúc sau, bốn trụ đá đã được sắp xếp y như trong những bức họa, nhưng đám người Trần Ngưỡng vẫn ở tại chỗ.
Bọn họ vẫn chưa quay trở về thế giới thực.
Hô hấp của Triệu Nguyên bắt đầu rối loạn, Trương Duyên so với cậu ta còn nghiêm trọng hơn, túm chặt lấy mái tóc ngắn bẩn thỉu của mình đi tới đi lui quanh tế đàn.
"Sao lâu như vậy còn không có phản ứng?"
"Trụ đá đều đặt đúng vị trí chưa?"
"Tôi đã xác nhận vài lần, không thể sai được."
"Vậy thì tại sao chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, có phải là chúng ta đã bỏ sót điều gì không?"
Toàn bộ quá trình đều là một mình Trương Duyên nói chuyện, bộ dáng không bình thường hiện giờ của anh ta có chút làm người ta khϊếp sợ.
Một vũng chất lỏng đặc quánh do cơ thể của Thích Bà Bà hoá thành chảy tới chân anh ta, sau khi anh giẫm phải vẻ mặt anh ta ngưng trệ trong vài giây, nhanh chóng né tránh như trốn ôn dịch, không ngừng cọ xát đế giày trên mặt đất.
Còn ngại không đủ, liền dứt khoát cởi bỏ chiếc giày của bàn chân đó vứt đi.
"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Trương Duyên túm lấy cổ áo Triệu Nguyên, lớn tiếng dữ tợn nói: "Triệu Nguyên, có phải là mày không cẩn thận động vào trụ đá đúng không?"
Triệu Nguyên nghe thấy được lời này, cảm thấy mình còn oan hơn cả đậu Nga nữa: "Không có đâu nha đại ca, sau khi bày xong trụ đá tôi liền đứng tránh ra rồi, người kiểm tra lại chẳng phải là anh sao."
Trương Duyên ném cậu ta qua một bên, trừng mắt về phía Trần Ngưỡng.
"Bức họa trên bảng đất sét ở ngay kia, tôi tự thấy mình không nhìn lầm, anh có thể tự mình đi xác nhận."
Ngay khi âm cuối của Trần Ngưỡng vừa hạ xuống, Trương Duyên đã đi qua rồi, anh ta cắn miếng thịt mềm trong miệng nghĩ, đã đến bước này rồi, còn xảy ra biến số?
Trên lưng đột nhiên bị chọc một cái, hơi thở ấm áp lướt qua gáy Trần Ngưỡng, anh sợ nhột nên tránh qua bên cạnh.
"Dòng máu của con cháu tộc Hĩ." Triều Giản thì thầm vào tai anh.
Trần Ngưỡng giật mình: "A Mậu..."
Triệu Nguyên cách đó không xa nghe thấy, vội vàng kêu lên: "A Mậu! Muốn máu của A Mậu!"
Trương Duyên đột nhiên từ bên bảng đất sét chạy tới, tha A Mậu bất tỉnh ném lên tế đàn.
Tế đàn vẫn không có chút phản ứng.
"Có thể là cậu ta bị nguyền rủa, máu đã trộn lẫn với chất lỏng của thực vật nên không còn đủ tinh khiết," Triệu Nguyên nảy ra chủ ý,
"Nếu không ...!bôi nhiều một chút?"
Ý của Triệu Nguyên là chỉ cần lấy một chút máu từ trên mặt của A Mậu bôi lên tế đàn là được.
Không ngờ tới Trương Duyên lại nắm đầu A Mậu tha tới trước bốn trụ đá trên tế đàn, đem đầu cậu ta đập mạnh lên bốn trụ đá làm máu chảy ra khắp nơi.
Cả người A Mậu đẫm máu, Trương Duyên vẫn tiếp tục đập không chịu ngừng.
Khóe môi Trần Ngưỡng căng ra, lên tiếng nói: "Đủ rồi!"
Trương Duyên trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu nhìn qua anh, bị khí tức ngột ngạt của thiếu niên bên cạnh Trần Ngưỡng chấn động đến, bắp thịt trên mặt run lên, quăng A Mậu đang hấp hối ra, đem hai tay đẫm máu nhéo vào cổ mình, chờ trở về.
Nhưng sau khi đợi một hồi lâu, bọn họ vẫn còn ở ngay tại chỗ.
Ba lần mong đợi đều tan biến, niềm vui sướng sắp được trở về cũng tan biến.
Trương Duyên hung hăng đá bậc thềm dưới tế đàn, đá một cái chửi một câu, Triệu Nguyên ngồi bệt dưới đất vẻ mặt đờ đẫn.
Trần Ngưỡng quay đầu nhìn về phía thiếu niên: "Máu của A Mậu vô dụng."
Anh mới nói xong một giây, liền có giọng nói suy yếu vang lên tiếp lời: "Đương nhiên là không có tác dụng."
A Mậu không biết từ khi nào thì tỉnh lại, cậu ta nằm trên tế đàn, ngực chập chùng hơi thở suy yếu.
Trương Duyên đang định lao lên đá cậu ta thêm vài cái, Triệu Nguyên vội vàng ngăn lại: "Lão ca anh bình tĩnh một chút! Đạp nữa thì cậu ta sẽ tắt thở luôn đó!"
"Tránh ra!"
Trương Duyên mắng, rồi dùng sức đẩy Triệu Nguyên ra, Trần Ngưỡng đi tới kìm lấy tay anh ta.
Tiếp theo, Trương Duyên bị một cây gậy bay từ phía sau đập tới gục luôn xuống đất, xem như đã được ổn định.
Trần Ngưỡng bước lên tế đàn, ngồi xổm trước mặt A Mậu nói: "Lễ trừ phúc không cần huyết thống của con cháu trong tộc Hĩ sao?"
Hơi thở của A Mậu rất suy yếu: "Cần chứ."
"Vậy tại sao ..."
A Mậu phun ra một ngụm máu hỗn độn màu xanh, mấp máy môi dính đầy máu màu xanh hỗn độn, chậm rãi cười ra tiếng: "Bởi vì tôi không phải là hậu nhân của tộc Hĩ."
Trọng thạch thất hoàn toàn tĩnh mịch.
Mười mấy giây sau, Triệu Nguyên mê man lẩm bẩm: "Trời ạ."
Trương Duyên vẫn đang cố gắng gượng dậy, dường như toàn bộ máu trong cơ thể đã bị rút hết, ngất đi.
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm A Mậu: "Cậu thật sự không phải sao?"
A Mậu thở dài: "Tôi đã nói nhiều như vậy, làm sao có thể nói dối anh chuyện này, không cần thiết đúng không ."
Khóe miệng Trần Ngưỡng nặng nề ép xuống.
Người này biết tất cả, kể ra mọi chi tiết đều đau xót, người ngoài cuộc sẽ không có cảm xúc như vậy, bọn họ đều nhất trí cho rằng cậu ta là hậu nhân của tộc Hĩ, cho nên đã bỏ qua phân đoạn xác nhận.
Trần Ngưỡng trước khi mất kiểm soát đã đi tới xem thiếu niên dưới tế đàn, thấy hắn chống nạng đứng ở nơi đó, hai mắt nhướng lên, vẻ bình tĩnh quen thuộc trong cơn bạo động, trong lòng cũng bình tĩnh lại một chút.
"Vậy làm sao cậu lại biết những việc này? Cậu rốt cuộc là ai?"
Ánh mắt A Mậu từ từ tấn rã chỉ tập trung vào cái hộp đã mở.
"Tôi ấy à..."
Trần Ngưỡng nhìn theo ánh mắt của cậu ta.
A Mậu nhẹ nhàng nhột nhạt nói, cậu ta nói trong chiếc hộp này từng chứa thánh vật của tộc nhân Hĩ, năm đó không biết tin tức.
Chiếc hộp nằm trong đất nhiều năm, cho đến một ngày, một đứa trẻ tên A Mậu cùng bạn bè của mình chơi trò đào kho báu trên đảo và rồi vô tình đào được nó.
Mà cậu ta chỉ là một tia ý niệm bên trong chiếc hộp, ký sinh trong cơ thể đứa trẻ một cách không ai kiểm soát, trở thành một A Mậu mới.
A Mậu biết người phụ trách hòn đảo hiện tại là con gái của cựu thủ lĩnh kẻ cướp Thích Bà Bà, nên cậu ta cố tình ném chiếc hộp lên đầu giường của bà ta.
Trên chiếc hộp có văn tự của bộ lạc, không thể gϊếŧ bà ta, nhưng khiến bà ta gặp ác mộng cũng tốt.
A Mậu lạnh lùng nhìn những người trên hòn đảo này từ từ thoát khỏi sự ấm áp và yên bình, biến thành ác quỷ bằng một cách ích kỷ, cậu ta không báo thù hay cứu ai, coi mình như một người khán giả.
Những người như Trần Ngưỡng được xem như là biến số, lý do tại sao A Mậu tính kế bọn họ, là vì cậu ta không muốn bọn họ can thiệp vào.
Sau đó bọn họ đều tìm thấy tấm bia đá bị vỡ và một vài đồ hiến tế của tộc Hĩ, cho nên A Mậu tin rằng đây là sự chỉ dẫn của thần thực vật.
Vậy thì thuận thế mà làm.
Vì vậy lúc này A Mậu cũng không nói dối.
Cậu ta là ý niệm của tộc nhân Hĩ, nhưng thân thể này không phải, máu chảy trong người dĩ