Chương 23 :Hành khách xin chú ý
Những hạt cơm rơi hết lên đùi Triều Giản, hắn cũng không có phản ứng.
Trần Ngưỡng ngẩn ra một hồi, mới nhanh chóng đứng dậy đi lấy giẻ ướt lao đi mớ cơm tẻ trên đùi hắn: "Có bị nóng đến không?"
Triều Giản nghe một đằng trả lời một nẻo, "Sống chung?"
"Ừ," Trần Ngưỡng đem mấy hạt cơm ném vào sọt rác, "Nguyên nhân tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi đó."
Triều Giản nhìn vết thâm đen do bị ướt trên quần mình, độ nóng của cơm tẻ đã không còn, lành lạnh, hắn cau mày nói:"Anh muốn tôi lại đây sống cùng anh? "
Trần Ngưỡng trôi chảy đáp: "Tôi có thể đến chỗ cậu."
Triều Giản: "..."
Trần Ngưỡng quét sạch bát vỡ trên mặt đất, thu dọn sạch sẽ, suy tư một chút: "Chuyện này chủ yếu vẫn là tùy cậu, bất kể cậu muốn như thế nào, tôi cũng không phản đối."
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng nói đến rất chân thành: "Chúng ta đã có kinh nghiệm hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau, còn phối hợp rất ăn ý."
Triều Giản hơi nhướng mày: "Anh có chắc không?"
Ba món ăn tự nấu trên bàn, một món canh trứng mướp, sắc hương vị đều có.
Trần Ngưỡng cách một vòng hương vị nhìn hắn: "Tôi thừa nhận, khi gặp quỷ tôi sẽ rất sợ hãi."
"Nhưng ai cũng sẽ có một nỗi sợ hãi riêng mà dùng không, thường thường thì còn rất khó vượt qua và khắc phục nữa, cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Triều Giản nói: "Không đúng."
Trần Ngưỡng: "..."
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.
Quanh thân của Triều Giản hiện giờ như có rất nhiều hàng chữ ghi "không muốn nói chuyện nữa" đang bay.
Trần Ngưỡng lặng lẽ đem nạng chống của thiếu niên cất đi, để xa tầm tay đối phương, bảo đảm hắn không với tới, rồi yên lặng xới đầy một bát cơm đem chở về.
"Chúng ta nghiêm túc nói chuyện một chút nhé, cậu có điều kiện gì thì nói cho tôi biết, tôi người này rất dễ nói chuyện, tôi rất hy vọng có cơ hội khác để trở thành đồng minh với cậu."
"Đồng minh?"
Triều Giản tựa cười mà không phải cười nói, "Thành thật tín nhiệm cái loại kia?"
Sắc mặt Trần Ngưỡng co quắp, trong lòng nói: "Chính cậu cũng không cho tôi bao nhiêu tín nhiệm, nên không tư cách hỏi tôi đâu."
Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.
Lời này không thể nói ra, nói ra sẽ gà bay trứng vỡ, người sẽ đi mất, anh không thể khờ như vậy, đi cãi nhau với đối phương rồi làm trì hoãn mục đích của bản thân được.
Trần Ngưỡng đề cập đến một số thông tin thu được từ Võ Ngọc.
Triều Giản cúi đầu dùng đũa trộn cơm: "Bọn họ có thể vào cùng một nhiệm vụ nhiều lần cùng một lúc, không phải vì họ sống ở đâu, mà là vì số trên tấm thẻ thân phận đủ nhỏ nên họ có đặc quyền chọn bạn đồng hành, không phải anh nói số trên thẻ của mình là bảy chữ số ư? Có đặc quyền đó hả? "
Trần Ngưỡng không hề nghi ngờ câu nói này của thiếu niên, anh cũng cảm thấy chỉ chung sống với nhau là không hợp lý.
"Nếu như được thì sao."
Trần Ngưỡng ngồi xuống đối diện với thiếu niên, số nhận dạng của anh có ba chữ số, nhỏ hơn số của Võ Ngọc.
Bên cạnh đó, còn có một cái bug không có hộ khẩu đây.
Tổng phải thử một chút mới biết.
Triều Giản phớt lờ Trần Ngưỡng bắt đầu bưng cơm lên ăn từ từ.
Trần Ngưỡng không nản lòng, nếu đối phương không từ chối ngay, vậy là còn đang suy nghĩ, nên anh nói sang chuyện khác: "Cậu có kiểm tra lai lịch của bản thân mình chưa?"
Trước khi thiếu niên đáp lại, Trần Ngưỡng lại nói: "Tôi biết cậu sống ở cầu Tam Liên, thế tổ tiên của cậu thì sao?"
"Là người trong thế giới hiện thực, máu trong cơ thể lại có thể khởi động tế đàn của tộc Hĩ trong thế giới nhiệm vụ, cậu không thấy hiếu kì về khúc mắc trong này hả?"
Triều Giản cho biết, "Sự tò mò gϊếŧ chết con mèo."
Trần Ngưỡng thấy mệt, anh ôm đầu day trán nhìn thiếu niên, thấy hắn rất thích ăn rong biển xào, lúc nấu anh có nếm thử, giòn giòn mềm mềm, cũng được.
Một lát sau anh đã nhận ra rằng mình đã sai, vị này món nào cũng thích ăn.
Còn ăn rất nhiều.
Cứ như quỷ đói suốt tám trăm năm chưa từng được ăn.
Trần Ngưỡng nhận ra nếu mình không ăn thì đến nước canh cũng sẽ hết nên không ngồi ngớ ra đó nữa.
Đối diện đột nhiên vang lên một tiếng với giọng điệu đặc biệt nghiêm túc, cứ như đang bàn chuyện công việc rất quan trọng: "Đồ ăn không đủ ăn."
"Phụt -"
Trần Ngưỡng bị nghẹn, anh quay đầu lại nhìn, không kịp chuẩn bị đồ ăn trong miệng đều phun ra.
Lông mày Triều Giản nhíu lại, đầy mặt ghét bỏ.
Nhưng hành động rắp rau vẫn không dừng lại, nhìn xem, khẩu vị cũng không bị ảnh hưởng gì.
Trần Ngưỡng lau gạch nền rất nhanh đã xong, thiếu niên dùng một chân nhảy lên đi tới lấy nạng chống, chống người đi xuống bếp múc chén cơm thứ hai, đầy một bát lớn, còn dùng thìa ép chặt.
Lượng cơm của thiếu niên rất lớn, tốc độ ăn cũng rất nhanh, nhưng dáng điệu lại rất nhã nhặn.
Trần Ngưỡng nhìn hắn trút sạch một đĩa thịt lợn xé nhỏ xào với ớt xanh vào bát, cảm thấy bầu không khí vẫn còn ôn hòa, vì vậy anh khéo léo nói: "Kỳ thật, tôi nghi ngờ cậu bị cuốn vào là vì...."
"Bị anh liên lụy."
Trần Ngưỡng trừng mắt nhìn thiếu niên cướp mất lời mình, đầu óc anh trống rỗng.
Triệu Giản kẹp một đũa rong biển xào cho vào miệng, thờ ơ nói: "Anh đoán đúng rồi, tôi không có thẻ nhận dạng, là một người không có hộ khẩu."
Trần Ngưỡng hắng giọng, ngập ngừng nói: "Vậy cậu đã đoán được bản thân là bị tôi liên luỵ từ sớm rồi đúng không, thế sao còn giúp tôi nhiều lần như vậy, còn hợp tác với tôi nữa, bộ cậu không trách tôi à? "
Triều Giản nhai xong thức ăn trong miệng rồi nuốt xuống, đặt đũa xuống nhìn anh.
Ánh mắt của thiếu niên rất âm trầm, nhìn chính diện lâu rồi sẽ có loại cảm giác như bị động vật máu lạnh nguy hiểm nhìn trúng, Trần Ngưỡng tránh đi tầm mắt hắn, đột nhiên nghe được một câu hỏi.
"Anh ở khu vực nào của trung tâm phục hồi chức năng?"
Trần Ngưỡng không thể giải thích được, vẫn là nói thật với hắn: "Khu A."
"Nói mới nhớ, tôi chưa từng đến các khu vực khác của trung tâm phục hồi chức năng, nơi đó quản lý khá nghiêm ngặt."
Thiếu niên đối diện đứng dậy, đi vòng qua nửa bàn ăn đến gần Trần Ngưỡng, cầm lấy một chiếc đũa chỉ vào vết sẹo sau tai trái của anh.
"Nơi này sao lại có sẹo?"
Trần Ngưỡng muốn trả lời nhưng lại trở nên đờ đẫn, anh ngồi đó ngơ ngác, đúng rồi, vết sẹo này từ đâu mà có?
Không nhớ được.
Dường như anh đã quên mất một số việc.
Chắc là việc không mấy quan trọng, nếu không anh sẽ không quên mất.
Trần Ngưỡng tự an ủi bản thân như thế, nhưng lại càng muốn nhớ lại cứ nhớ không ra nổi, làm anh có chút buồn bực.
.
Khi suy nghĩ của Trần Ngưỡng trở lại hiện thực, trên bàn chỉ còn lại mình anh, mấy cái đĩa đều trống trơn.
Món canh cũng đã hết sạch.
Trần Ngưỡng há hốc mồm hồi lâu, tưởng thiếu niên đi rồi, nhưng lại phát hiện cái túi giấy trắng hắn đem đến vẫn còn ở đó.
"Triều Giản? Triều Giản? Triều...."
Có một tia sáng xanh yếu ớt phản chiếu trên cửa kính nơi ban công, Trần Ngưỡng ngừng gọi, nhấc chân tới gần đúng lúc thấy thiếu niên cầm điện thoại chụp cảnh đêm qua tầng cửa kính.
Trần Ngưỡng không hiểu hỏi: "Có gì hay ho mà chụp ảnh lại vậy?"
Triều Giản không lên tiếng.
"Từ đây có thể nhìn thấy khu nhà gỗ." Trần Ngưỡng mở cửa kính, nằm nhoài vào lan can hóng gió.
Cảnh vật nơi đây anh đều nhớ, cũng như nhớ em gái mình, anh nhớ trước đây chưa có Internet cũng không có thiết bị điện tử, tivi đen trắng không thu được bao nhiêu đài, nên anh rất thích đi ra ngoài chơi lung tung.
Làm đại ca của một đám trẻ con, luôn có một đống lớn con nít theo đuôi, lúc đó Trần Ngưỡng đích thị là con người ta ở cầu Tam Liên, ai cũng biết anh có thể vừa chơi vừa học.
Vị này hẳn là khi còn bé hiếm khi ra ngoài nên không biết, còn thay đổi họ.
Trần Ngưỡng không tin trí nhớ của bản thân quá kém nên không nhớ người này là ai được.
Vị này đã ra nước ngoài từ lúc còn nhỏ, tháng trước mới trở về, nếu vậy thì rất có khả năng sau khi trở về nước mới bị thương ở chân.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng thật là xui xẻo.
Đầu Trần Ngưỡng đè lên cánh tay của mình, quay mặt lại nhìn thiếu niên: "Khi còn bé cậu thật sự sống ở đây hả? Sao tôi lại không có chút ấn tượng gì hết vậy."
Triều Giản nhìn xuống mấy tấm ảnh vừa chụp, không thèm trả lời câu hỏi trên, chỉ nói: "Trong túi giấy màu trắng có một chiếc điện thoại di động, cho anh."
Trần Dương tò mò hỏi: "Vô duyên vô cớ cậu đưa điện thoại cho tôi làm gì?"
Triều Giản nhìn anh.
"Không phải anh muốn à?"
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Chúng ta có hiểu lầm gì rồi đúng không?"
Triều Giản lãnh đạm hơn rất nhiều: "Không đáng tiền."
Trần Ngưỡng đưa điện thoại di động cho hắn xem: "Tôi mới mua cái mới ngày hôm qua rồi.
"
Mí mắt của Triều Giản đều không thèm nhấc chỉ "Ồ" một tiếng.
Trần Ngưỡng :" ...!"
Sau một hồi, Triều Giản lại hỏi Trần Ngưỡng có chắc chỉ muốn cái điện thoại rách nát của chính anh, thay vì cái hắn mang đến đúng không.
Trần Ngưỡng gật đầu.
Sau đó Triều Giản không nói một lời muốn ném chiếc điện thoại vào thùng rác ở tầng dưới.
Trần Ngưỡng theo bản năng ngăn cản hắn.
Chiếc điện thoại cứ như vậy được giữ lại, thuộc về sở hữu của Trần tiên sinh.
Cùng một loại với thiếu niên, có vỏ màu trắng, pin là loại rất bền kia.
Trần Ngưỡng nhớ rằng thiếu niên từng nói, loại điện thoại di động này cần phải đặt làm, không phải hàng có sẵn.
Anh không biết đối phương làm thế nào mà chỉ dùng một ngày đã có được.
Trần Ngưỡng than thở, món quà này quý trọng, nhận không được thoải mái lắm, nếu không nhận, thiếu niên có thể trách anh không biết tốt xấu.
Thế chẳng phải chuyện tiếp tục làm đồng minh sẽ càng trở nên xa vời vợi.
.
Trần Ngưỡng dọn dẹp xong nhà cửa, Triều Giản vẫn đang ở nhà anh, đang nép mình vào chiếc chõng tre cũ mà anh kiếm được từ bên ngoài.
"Gần tám giờ rồi."
Trần Ngưỡng bật kênh TV: "Nếu cậu không vội về nhà, vậy chúng ta lại tiếp tục nói chuyện."
Không nhận được phản hồi.
Trần Ngưỡng nhìn qua, thấy thiếu niên đã ngủ thϊếp đi.
Màu xanh dưới mắt vẫn rất nặng.
Trần Ngưỡng tắt TV, anh vừa mới pha một tách trà mật ong xong chưa kịp uống, thì đã có một ánh mắt từ chiếc ghế tre quăng tới.
"Cậu tỉnh rồi à."
Trần Ngưỡng thấy thiếu niên nhìn chằm chằm vào cốc nước của mình trong chốc lát, ánh nhìn nóng đến lạ thường, bỗng chợt hiểu ra, anh đưa tách trà còn chưa uống của mình qua cho đối phương.
Triều Giản đón lấy bằng một tay, tay còn lại đưa lên, cầm chiếc cốc từ từ nhấp một ngụm.
Trần Ngưỡng cảm thấy mọi hành động của thiếu niên đều không phù hợp với Cầu Tam Liên, đồng phục bóng chày màu đen bình thường mặc trên người y đều có cảm giác sang trọng, anh quyết định từ bỏ việc tìm kiếm thông tin của đối phương.
Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, muốn cắt ra rồi sắp xếp lại, anh nghĩ chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi, không cần phải xoắn xuýt nữa.
Trần Ngưỡng nhìn màn đêm ngoài ban công: "Tôi có loại trực giác, nhiệm vụ thứ hai qua vài ngày nữa..."
"Đã bắt đầu rồi."
Trần Ngưỡng chậm rãi quay đầu về phía thiếu niên: "Sẽ đến.....!Bắt đầu rồi?"
Triều Giản ngẩng đầu: "Chạm vào túi thử xem."
Trần Ngưỡng sờ sờ túi áo khoác: "Không có gì..."
Giọng nói đột ngột dừng lại, trong túi quần đột nhiên có thêm một tờ vé, nằm ngay giữa hai ngón tay anh.
Loại vé tàu màu đỏ thông thường.
Thanh Thành đến Tân Thành.
Giờ khởi hành là 9h55 tối nay.
Sắc mặt Trần Ngưỡng biến hóa liên tục, thế giới nhiệm vụ dĩ nhiên có thể kết nối với thế giới thực!
Anh hít một hơi: "Số tàu của cậu là bao nhiêu?"
Triều Giản: "k1856."
"Tôi cũng vậy."
Tâm trạng Trần Ngưỡng hơi khá hơn, nói: "Tôi ở toa xe số 2, ghế 11."
Vị ngọt của mật ong và mùi thơm của trà xanh trong miệng của Triều Giản tản ra khi hắn nói: "Toa xe số 7, ghế số 3.
"
Trần Ngưỡng nhíu mày, vậy là bọn họ cùng một chuyến tàu, khác toa xe.
"Còn khoảng hai tiếng nữa là xe chạy rồi, lúc này trên đường còn có thể bị tắc đường, đi ngay thôi, không sẽ muộn mất."
Trần Ngưỡng đem tấm vé nhét vào trong túi: "Cậu có muốn về nhà lấy ít thứ không? "
" Không cần.
"Triều Giản đứng dậy nói:" Đi thôi.
"
Trần Ngưỡng nhân cơ hội lên kế hoạch đến nhà vị này nhưng không thành công, gãi gãi sau gáy, liếc ly trà mật ong, muốn xem còn lại bao nhiêu lấy uống cho hết, không được lãng phí.
Vừa nhìn lại thấy bên trong không còn sót một giọt nào, phải nói là sạch tới đáy.
.
Sau hơn nửa giờ, Trần Ngưỡng và Triều Giản đã đến tổng trạm sân ga Thanh Thành.
Cả hai người đều đeo khẩu trang và đội mũ.
Khi Trần Ngưỡng đang đợi taxi ở tầng dưới trong khu công cộng, nhìn thấy một gian hàng bán khẩu trang bên đường, anh cho rằng khuôn mặt của Triều Giản quá phô trương nên đã đề nghị đối phương nên mua một chiếc khẩu trang để đeo.
Kết quả đối phương mua hai chiếc, đưa anh một chiếc.
Nhân tiện, còn mua hai