Triều Giản xoay chiếc bánh lại, bên đây cắn một miếng bên kia cắn một miếng, mơ hồ có tư thế không biết cắn tiếp bên nào, nói: "Tôi không biết những người khác."
Trần Ngưỡng nói: "Tôi cũng không biết."
"Khả năng người kia còn sống lớn hơn một chút, tôi, cậu, Hướng Đông, nữ sĩ có vóc dáng nhỏ, những người một thân không có quá 100 đồng người trẻ tuổi, Văn Thanh cũng có thể loại trừ ra.
"
" Còn lại là Phùng Lão, Họa sĩ và người câm.
"
Triều Giản đặt bánh bao xuống.
Trần Ngưỡng vội vàng hỏi: "Sao vậy? Một trong ba người cậu đã chọn xong rồi à?"
Triều Giản nhìn anh nửa ngày mới nghiêm túc nói: "Bánh bao, không muốn ăn nữa."
Trần Ngưỡng: "...!Vậy thì vứt đi?"
"Ừm."
Trần Ngưỡng cùng hắn đi tìm thùng rác: "Bánh bao này không tươi nữa, nhân cũng không ngon, sau khi trở về tôi sẽ làm cho cậu ăn."
"Ừm."
Triều Giản ném nửa cái bánh bao còn sót lại vào thùng rác: "Muốn nhân thịt.
"
Trần Ngưỡng không chút do dự, giọng điệu như dỗ dành mấy bạn nhỏ: "Muốn nhân thịt phải không, không thành vấn đề."
" Chuyện bánh bao đã định xuống rồi, bây giờ tôi muốn biết suy nghĩ của cậu."
Triều Giản:" Không biết.
"
Trần Ngưỡng đang định lộ ra vẻ mặt cạn lời, liền nghe được hắn nói: "Bất quá, đối phương sẽ lộ diện trong vòng này, tự mình đi ra."
.
Sau chuyện này, Tôn Nhất Hành không gần không xa vẫn đi theo Trần Ngưỡng, cặp công văn vẫn như cũ được ôm chặt trong ngực.
Trần Ngưỡng không có gì bất thường.
Đây là một điều tốt, Tôn Nhất Hành luôn trong tầm nhìn của anh, nói sao cũng tốt hơn là không nhìn thấy người.
Trần Ngưỡng kiểm tra từng cửa hàng ăn uống, cả sọt rác đều không bỏ qua.
Bẩn thì bẩn một chút, nhưng mức độ buồn nôn thì không thể nào so sánh với hai xô xác nát được.
Trần Ngưỡng cầm chổi quét mấy thứ vào sọt rác, đột nhiên như phát hiện thứ gì đó liền ngồi xổm xuống, dùng đũa bới bới.
Triều Giản ghét bỏ đứng sang một bên: "Anh bẩn chết rồi."
"Ai còn quản đến chuyện này chứ."
Động tác bới rác của Trần Ngưỡng dừng lại một chút, sau đó liền nhanh chóng bới tiếp, bới một hồi còn lên tay không ít.
Triều Giản mở mắt trừng trừng nhìn anh lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong đống rác ra.
"......."
Trần Ngưỡng không nghĩ nhiều, anh chỉ cảm thấy bới nhiều rác thải như vậy, rốt cục nhìn thấy một thứ như tờ giấy, đơn giản là hơi kích động.
Khi anh mở tờ giấy được vo lại thành một nhúm ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó, tay anh liền run lên.
"Lên xe, chết."
Trần Ngưỡng đọc tiếp, "Không lên xe..."
Hết rồi.
Tờ giấy đã bị xé mất.
Trần Ngưỡng tìm trong đống rác lần nữa nhưng không thấy, anh chạy qua sọt rác trong phòng bếp, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Triều Giản nhìn thấy Trần Ngưỡng đang muốn gãi mặt, lạnh giọng quát lên: "Đi rửa tay."
Trần Ngưỡng suy tư đi rửa tay, nói chung là, lên xe tương ứng với chết, không lên xe tương ứng với sống.
Nhưng không lên xe thì làm sao sống được?
Nhiệm vụ không phải là muốn bọn họ lên xe đúng giờ sao?
Chẳng lẽ tất cả đều sai rồi?
Câu hỏi đặt ra là, cho dù có đúng hay sai, cũng không ai dám đặt cược vào quy tắc này.
Trần Ngưỡng vẫy vẫy nước trên tay cho gáo rồi chỉ vào tờ giấy bạc trên quầy bếp: "Những chữ trên này, cùng những chữ chúng ta tìm thấy lúc trước, là do cùng một người viết sao?"
Triều Giản kiểm tra một lúc lâu: "Phải."
Giọng điệu bình tĩnh và chắc chắn.
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào thiếu niên: "Trước viết cái này, sau đó mới viết lên cuốn hoàn thư?"
Triều Giản: "Không chắc."
Trần Ngưỡng nhíu mày, đổi một vấn đề khác thảo luận: "Vậy ai trong số những người hiện nay của chúng ta sẽ viết hai câu này? Chẳng lẽ đã tìm thấy đầu mối nhiệm vụ gì đó mà chúng ta chưa tìm thấy?"
" Tự mình biết là được rồi, viết xuống làm gì, không nói ra được nên tâm lý bị kìm nén, chỉ có thể phát tiết theo cách này?"
Triều Giản nhạt giọng nói: "Có lẽ là cho chúng ta xem.
"
Đầu óc của Trần Ngưỡng không thể chuyển lại kịp:" Ý cậu là ...!người viết hai câu này không phải là đám người trong chúng ta? "
Sự im lặng của Triều Giản đã cho Trần Ngưỡng câu trả lời.
Lỗ tai Trần Ngưỡng có chút ù đi, đây là tình huống anh chưa từng nghĩ tới, nhưng đến một khắc đó lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
"Nhưng trên đảo Tiểu Doãn không hề tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của những người làm nhiệm vụ khác."
Triều Giản quét mắt nhìn phòng bếp, từ cửa sổ giao đồ ăn nhìn ra ngoài nhà hàng, hắn nhìn thấy người nào đó, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền thu tầm mắt lại: "Có lẽ không phải nhiệm vụ nào cũng có mấy nhóm người tham gia.
Cũng có thể là chúng ta không cảm nhận thấy được.
"
Trần Ngưỡng không chú ý đến bên ngoài có người, anh cân nhắc nói: "Vậy người để lại tin nhắn này có tâm thái gì, muốn nói chuyện với đợt nhiệm vụ giả tiếp theo?"
Triều Giản: "Từng viết di thư chưa?"
Trần Ngưỡng: "..."
Chưa từng.
.
Phải tìm được nửa tờ giấy còn lại, xem xem không lên xe rốt cuộc là sống hay là chết.
Đột nhiên lại cảm thấy trạm xe lửa bên trong quá lớn, lớn đến mức khiến anh buồn bực, tìm một tờ giấy chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Không biết ngoài hai người bọn họ ra, còn có ai tìm thấy tấm giấy như vậy nữa không.
Chắc là có đi.
.
Trần Ngưỡng đi ra ngoài, kéo một cái ghế tuỳ ý ngồi xuống, thở dài: "Aizz."
Phía sau lưng chiếc ghế chấn động, có người ngồi xuống cũng thở dài, "Aizz..."
Là một giọng nữ.
Trần Ngưỡng nhìn lại, chiếc ghế phía sau trống không.
Trong nháy mắt kia tim anh như ngừng đập.
"Vị nào?"
Trần Ngưỡng đánh bạo hỏi một câu, nói với không khí như một thằng ngốc.
Triều Giản uống một viên thuốc: "Đi rồi."
Trần Ngưỡng cố nén sợ hãi và sự thất vọng xuống: "Cậu không phải không thể thấy sao?"
Triều Giản đóng lọ thuốc lại: "Âm khí nặng."
Khí sắc của Trần Ngưỡng không tốt lắm, ký hiệu bị quỷ đánh dấu càng đậm hơn: "Bây giờ tôi hy vọng chính mình gặp quỷ."
Triều Giản nói, "Thứ đánh dấu cho anh sẽ đến."
Trần Ngưỡng hỏi không chút do dự: "Năm hay nữ?"
Khuôn mặt của Triều Giản vô cảm: "Lúc ở quầy báo phía tây, anh hỏi tôi Lão Lý muốn dùng bộ đồng phục nói với chúng ta điều gì, tôi đã nói thế nào?"
" Cậu chỉ có một cái đầu, cũng có rất nhiều thứ không biết." Trần Ngưỡng vạn phần xin lỗi lấy một ít viên sữa nén đưa cho hắn.
Triều Giản giơ tay lấy rồi cho vào túi, thấy không để vừa nữa nên lấy ra cho vào một bên túi quần khác.
.
Một nhóm người tụ tập ở đại sảnh lúc mười giờ, ngoại trừ người phụ nữ nhỏ con.
Lần trước Văn Thanh có nói người đàn ông tóc dầu bị chứng rụng tóc tiết bã nhờn, thật ra hắn cũng có vấn đề này, có điều triệu chứng cũng không nặng lắm.
Chỉ là tóc mái có dày hơn nữa cũng không xong, hắn đành lấy băng đô thể thao đeo ngang trán.
Mặc dù tóc mái vẫn còn lòa xòa, chỉ dính vào trán và dây băng trán, mọi người vẫn ngầm hiểu ý không hỏi Văn Thanh tại sao lại băng bằng cái đó.
Khi lúc trao đổi thông tin, Trần Ngưỡng cố ý nói về tấm giấy ghi chú, bí mật quan sát thần tình chập trùng lên xuống của bọn họ.
"Lên xe thì chết?" Hướng Đông cau mày trợn mắt, "Cái đứa này nhất định không sống sót."
"TᏂασ má, tự mình không thể sống còn muốn lừa chúng ta."
Trần Ngưỡng nhìn những người khác: "Các người nghĩ như thế nào?"
Văn Thanh liếm da môi: "Chơi vui rồi đây, tìm giấy ghép vần trò này tôi thích."
Mặt mày Họa sĩ vàng chỉ còn da bọc xương: "Không nhất định đáng tin."
Tâm tư Phùng Lão không ở đây, tựa hồ không hề nghe bọn họ nói cái gì, đầu tóc hoa râm ngoảnh trái ngoảnh phải.
Trần Ngưỡng giương giọng gọi: "Phùng Lão?"
Phùng Lão: "Hả?"
Trần Ngưỡng rất kiên nhẫn nhắc lại sự tình một lần nữa, cùng với suy nghĩ của ba người Hướng Đông.
Phùng Lão nghe xong vậy mà lại có chút mất tập trung, ánh mắt sắc bén trở nên thất thường: "Đã có nhiệm vụ giả khác tới đây, lão đầu ta đây là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, mấy người tuổi trẻ các ngươi suy nghĩ lung tung tư