Phùng Lão nói xong liền đi, tay chống lên tấm lưng lọm khọm, đây là tư thái sau khi ông lấy tờ báo từ máy kiểm tra an ninh ra.
Giả vờ như đối với cái chết không chút để ý, thoải mái từ bỏ sự sống.
Không ai không sợ chết, không ai muốn chết, cũng không có nghĩa là bạn già rồi đã sống đủ rồi thì thoải mái với cái chết.
Đều là giả vờ.
Một loại bất lực đến tuyệt vọng.
"Thật sự là không có cách nào, nếu tôi là lão đầu, tôi cũng chỉ chờ chết."
Văn Thanh thu lại đồng tiền xu, đứng lên nói: "Tôi đi pha cà phê, có việc gì thì kêu một tiếng."
Họa sĩ đi tìm đồng phục.
Mặc dù có vẻ như đồng phục sẽ chỉ xuất hiện sau khi ca đêm bắt đầu.
"Vậy chúng ta đang làm gì?" Hướng Đông khoanh chân lại.
"Nếu không thì tao chợp mắt một chút? Tao buồn ngủ rồi."
Trần Ngưỡng vẫy vẫy tay để cho hắn ta cứ thản nhiên.
"Em gái, trực giác của em không phải rất linh sao."
Trần Ngưỡng nhìn tiểu người câm: "Em nghĩ trò chơi này có thể hoàn thành không?"
Người câm: "..."
[Trò chơi nói chung đều có sơ hở và lỗ thủng.
】
Trần Ngưỡng gật đầu, chờ mong nói: "Sao đó thì sao?"
[Sau đó em còn đang suy nghĩ.
]
Trần Ngưỡng cạn lời.
Người câm lại chỉ vào thời gian trên điện thoại đi của mình, ah ah ah vài lần.
Có nghĩa là vẫn còn một vài giờ, hãy suy nghĩ kỹ lại, có thể sẽ tìm ra thôi.
Trần Ngưỡng không cảm thấy thả lỏng, thời gian dường như là còn rất nhiều, nhưng thật ra không thể chịu đựng được trôi qua một cách nhanh chóng.
Về cơ bản nó trôi qua một cách âm thầm.
Một khi giật mình nhận ra, làm sao có thể trôi qua nhanh như vậy?
Đầu óc của Trần Ngưỡng chia làm hai nửa, một nửa nghĩ về trò chơi, một nửa vẫn canh cánh trong lòng chuyện đi vòng, đi vòng.
Quy tắc trước là quy tắc vòng này của Phùng Lão, còn quy tắc sau là quy tắc của toàn bộ nhiệm vụ.
"Tôn tiên sinh, ông muốn đi đâu vậy?" Trần Ngưỡng nhìn người đàn ông gầy gò.
Tôn Nhất Hành giật mình, khúm núm trả lời: "Tôi đi giúp Họa sĩ tiên sinh tìm đồng phục."
Trần Ngưỡng nói "Ồ", nhìn ông ta rời đi, hạ giọng và nói với đồng đội của mình: "Tôn Nhất Hành đổi đội rồi."
Không đứng chung đội với hai người bọn họ nữa, bây giờ đứng về đội họa sĩ.
Triều Giản không để ý hỏi anh muốn uống gì.
Trần Ngưỡng lấy ra cả Coca và nước khoáng: "Có ba quy tắc rồi.
Lần thứ nhất là sóng gió quét, tất cả số tàu đều có.
Lần thứ hai là toa thứ hai, và lần thứ ba là lần này, hai ca cuối cùng.
Tất cả bọn họ.
"
" Ngoại trừ lần thứ nhất quét sạch quy mô lớn một đợt, quy tắc lần thứ hai và thứ ba đều có liên quan đến người tương ứng.
Tính cách có liên quan đến đối nhân xử thế, hoặc cũng liên quan đến tính cách chính mình, đồng phục mà Họa sĩ muốn tìm có lẽ rất bẩn, chưa chừng còn có mùi thúi.
Mức độ khiết phích kia của anh ta phải mặc trong vòng sáu tiếng đồng hồ, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"
Trần Ngưỡng vừa nói vừa vặn nắp chai:" Quy tắc của Phùng Lão thật ra yêu cầu bốn người tham gia, sẵn sàng đặc cược tính mạng vì ông ấy.
Đánh một canh bạc, tôi nhớ ông ấy từng nói con người đều ích kỷ.
"
" Đều là ác ý.
"
Nói xong phát hiện cả hai chai đều mở nắp hết rồi, Trần Ngưỡng liền âm thầm đẩy hết cho thiếu niên, anh không muốn uống.
Triều Giản mặt không đổi sắc uống hết Coca, vẫn mặt không đổi sắc uống hết chai nước khoáng.
"Lúc đầu tôi cứ tưởng bên trong tờ báo của Phùng Lão là một vụ án gϊếŧ người.
Ông ấy phải chạy trốn kẻ sát nhân, không biết ông ấy đã đọc trước ở đâu nên bị ảnh hưởng."
Trần Ngưỡng bị thuyết phục bởi chính bộ não của mình, thở dài.
Triều Giản nuốt một ngụm nước khoáng, bình tĩnh đẩy chai nước sang một bên: "Muốn giúp ông ta?"
Trần Ngưỡng không xử lý theo cảm tính, anh nói một cách lý trí: "Nếu có thể thì giúp một chút."
Triều Giản nhìn anh: "Giúp hay là không giúp chỉ cần anh nói.
"
Trần Ngưỡng sửng sốt, không khỏi nở nụ cười:" Cậu nói như vậy, làm tôi có ảo giác như cậu rất nắm chắc đấy.
"
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng không cười nữa: "Thật sao?"
"Không phải một mình cậu chơi, mà cần bốn người, tôi không biết sự nắm chắc của cậu từ đâu tới."
Trần Ngưỡng nghiêm túc nói: "Việc này không có khả năng."
Triều Giản nói: "Câu trả lời của anh."
Trần Ngưỡng cau mày đá quả bóng về phía hắn: "Cậu nói cho tôi biết suy nghĩ của mình trước thì tôi có thể nói cho cậu câu trả lời."
Triều Giản ném bóng đi: "Đáp án."
Trần Ngưỡng bị cảm giác áp chế mạnh mẽ ép đến hít thở không thông, anh nhìn chằm chằm thiếu niên liền thấy được thần sắc tự tin cùng sự bình tĩnh, thậm chí có chút hờ hững như đã khống chế toàn cục trong lòng bàn tay.
Điều này khiến da đầu anh tê dại.
"Giúp," Trần Ngưỡng nghe thấy giọng nói của chính mình.
"Nhưng ngoài Tiểu Minh còn cần phải có thêm bốn người tham gia, chỉ hai người chúng ta là không đủ."
Triều Giản: "Thu thập đủ thì giúp, không đủ người thì cứ thế thôi."
Hướng Đông bên cạnh bị sâu ngủ cắn như chết lập tức tá thi bật dậy: "Cái gì thu thập không đủ? "
Trần Ngưỡng nói muốn tham gia vào trò chơi.
Hướng Đông đá văng ghế đứng dậy: "Mày điên rồi sao?"
Trần Ngưỡng bị hắn ta gào thét đến đau đầu: "Đừng hỏi nữa, mày đi gọi những người khác đến đây đi."
"Lão tử không gọi." Hướng Đông giận dữ rống, "Lão đầu kia là cha của mày hay là sao? "
Trần Ngưỡng kêu người câm đi gọi mọi người.
Người câm bỏ chạy dưới cái nhìn như muốn ăn thịt người của Hướng Đông.
Một lúc sau, tám người lại tụ tập.
Phản ứng của bọn họ cũng tương tự như Hướng Đông, nhưng không làm quá lên như hắn.
Một số giả vờ diễn như thật, chẳng hạn như Văn Thanh, khoa trương móc lỗ tai của mình còn yêu cầu những người khác xác minh xem có phải là hắn ta có quá nhiều ráy tai hay không, nhét đầy rồi nên nghe không rõ.
Phùng Lão không giả vờ còn mặc kệ sinh tử nữa, khó mà tin nổi trợn mắt đầy hoài nghi hỏi: "Cậu định tham gia thật đấy à?"
Trần Ngưỡng chỉ vào thiếu niên bên cạnh: "Còn đồng đội của tôi nữa."
"Tại sao?" Trái tim già nua của Phùng Lão cũng trở nên sinh động hoạt bát, "Đây là chuyện mà người bình thường không thể nào thực hiện được."
Trần Ngưỡng nói, tôi chỉ tin tưởng đồng đội của mình, không nghĩ đến những thứ khác.
"Thử xem." anh nói.
Phùng Lão nhìn người thanh niên khiến ông không thể giải thích được này trong một thời gian dài, sau đó bí mật nhét vào trong túi anh một thứ.
Trần Ngưỡng sững sờ, cho tay vào túi sờ thử, là ba tờ giấy.
[Sao đứa trẻ đó không ra nữa, lại giúp ta với, ta sắp chết rồi! ! ! ! 】
【Không ra được, không bao giờ ra được, trạm xe...!Ta biết rồi! là trạm xe! ]
[Chết.........!]
Trần Ngưỡng thu hồi ba mảnh giấy vào trong túi, tính đợi sau khi kết thúc trò chơi rồi xem kỹ lại.
Cái từ "chết " kia có cảm giác như có thể được kết hợp với mảnh giấy đã tìm thấy lúc trước.
"Không thể ra ngoài" và "trạm xe" tạm thời không rõ ý nghĩa là gì.
Đứa trẻ là ám chỉ quỷ hồn nhỏ không có da kia đi.
Có vẻ như nó cũng đã mách nước cho những người làm nhiệm vụ trước, nhưng đối phương không hiểu, giống như Trần Ngưỡng bây giờ.
Đây là Phùng Lão đáp lại.
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, lão đầu hẳn là không tìm ra thông tin gì từ tờ giấy này, người khác ích kỷ, ông cũng ích kỷ, có chết sẽ coi như mình chưa từng nhìn thấy tờ giấy này.
Liếc nhìn đồng đội của mình, Trần Ngưỡng thì thào: " Cậu biết rõ Phùng Lão có manh mối đúng không?"
Triều Giản: "Đều có."
Trần Ngưỡng bị hai chữ này làm cho nữa ngày chưa hồi hồn.
Nghĩ lại thì cảm thấy cũng bình thường.
.
Có sự tham gia của Trần Ngưỡng và Triều Giản, có thiếu hai người.
Năm người còn lại không ai nói gì.
Bắt cóc đạo đức chuyện như vậy trong thế giới thực đều bị mắng, chưa kể ở đây là nơi cực kỳ nguy hiểm, căn bản không tồn tại.
Trừ khi là tự nguyện.
Nhịp tim của Phùng Lão từ từ giảm xuống, ông biết là không thể nào, đổi lại là chính mình cũng sẽ không tham gia.
"Vẫn là thôi đi." Phùng Lão nói với Trần Ngưỡng, "Ta rất cảm kích lòng tốt của cậu và đồng