Mười ba người nhiệm vụ giả dựa theo tuổi tác cùng giới tính bị chia làm ba nhóm, chia vào ba cái tên.
Ba người kêu Khương Đại, sáu người kêu Khương Nhân, bốn người kêu Khương Miêu.
Đều họ Khương.
Người Khương gia.
Khương Đại, Khương Nhân, Khương Miêu.
Thoạt nhìn mối quan hệ giữa ba người rất rõ ràng, nhưng vẫn cần đi xác minh tính chính xác.
Khói thuốc trong phòng càng ngày càng nặng, huân đến người người đều khó chịu.
Thôn trưởng chuẩn bị rời đi, Vương Khoan Hữu văn nhã có lễ nói: "Thôn trưởng, ngài lại nói một chút chuyện bày quán cho chúng tôi đi, nhóm chúng tôi chưa ai bày qua quán cả, không hiểu quy củ trong thôn lắm."
"Không có quy củ gì cả, Họp chợ họp chợ, mua bán bán mua mà thôi."
Thôn trưởng mở cái túi nhỏ treo bên hong ra, từ bên trong bóc ra một nắm thuốc Lào nhét vào trong cái điếu bằng đồng đằng trước.
"Chung quanh đều sẽ bày sạp bán hàng, không chỉ thôn chúng ta, còn có thôn khác đến, đến lúc đó các ngươi nhìn thấy sẽ biết."
Thái độ Thôn trưởng rất hòa khí, vấn đề muốn hỏi liền nhiều lên.
"Thế phải giao bán như thế nào?"
Vương Tiểu Bội lên tiếng hỏi, trong bốn cô gái cô nàng là người thấp nhất, tóc búi củ tỏi, mắt kính gọng đen to bản, trên người mặc bộ pyjama lông xù xù màu hồng nhạt có hình con thỏ, rất giống một trạch nữ.
Thôn trưởng nói: "Các ngươi chưa từng bán qua đồ vật, thì cũng từng mua qua đồ vật đúng không, những người bán hàng đó làm thế nào để cho các ngươi bỏ tiền ra mua, thì các ngươi liền làm y như thế."
"Nhìn một cái coi một chút, đi ngang qua thì cố ý nhìn nhiều, không cần bỏ lỡ một cơ hội học hỏi nào!"
Vương Tiểu Bội cố ý áp giọng xuống nói, cô nàng nhìn trưởng thôn như học hỏi trưởng bối nói: "Có thể như thể chứ?"
Thôn trưởng bị cô nàng chọc cười, ánh mắt nhìn cô nàng như nhìn cháu gái mình: "Có thể."
Vương Tiểu Bội khoác tay Hạng Điềm Điềm, hai cô gái cùng tuổi đã lập thành một tiểu đoàn thể, hai người kề tai nói nhỏ gì đó, rồi lại thấy Hạng Điềm Điềm lấy hết can đảm hỏi thôn trưởng: "Thế...!chỉ cần có thể thu hút sự chú ý của khách hàng thì chúng tôi đều có thể làm thế nào cũng được sao?"
Những người khác cũng rất tò mò.
Chợ đêm bọn họ đều dạo qua, quầy hàng náo nhiệt không nhiều lắm, nhìn chung, ngoài những thứ ngon lành trên quầy hàng thì những người bán hàng cũng phải có những kỹ năng riêng mới hút khách được.
"Có thể có thể."
Thôn trưởng xua xua tay: "Tùy tiện các ngươi bán, chỉ cần có thể làm khách hàng mua đi hàng hoá là được."
Điều này làm trong lòng các cô gái ít nhiều hơi mừng, bọn họ đã có sẵn lợi thế riêng.
Đặc biệt là người mẫu Đát Yến, cô nàng sở hữu đôi chân dài miên man, khuôn mặt xinh đẹp và nổi bật nhất chính là khí chất như một nàng thiên nga kiêu hãnh.
Còn bên nam nếu dựa mặt là có thể bán đồ vật thì không ngoài ai khác chính là cộng sự của Trần Ngưỡng, hắn bị mấy người đàn ông còn lại nhìn nhiều vài lần, vừa đẹp lại còn thảm, này tới lúc họp chợ nhóm đại tỷ em gái bác gái đại thẩm không bọc lộ tình thương của mẹ tràn lan mới là lạ.
Bọn họ lại đánh giá bốn có giá, nhóm ca ca đệ đệ đại gia đại bá sẽ đến xem mỹ nữ, cũng sẽ nói vài câu, nhưng bỏ tiền ra mua sợ là không nhiều lắm.
Bởi vì giấu quỷ đen rất không dễ dàng.
Trần Ngưỡng hỏi: "Thôn trưởng, ngày mai mấy giờ bày quán?"
"4 giờ đến chỗ ta tập hợp."
Thôn trưởng nói: "Trước 5 giờ rưỡi phải đem quầy hàng bày xong, giữa trưa các ngươi tùy tiện tìm chút đồ ăn đi, mỗi người đều phải tự trông coi quầy hàng của chính mình, 9 giờ tối dẹp quầy rồi kiểm kê lại hàng hoá."
Trần Ngưỡng lại hỏi: "Các quầy hàng đều bày ở cạnh nhau sao?"
"Rải rác, phân tán," Thôntrưởng phun ra một ngụm khói nói, "Hàng hóa có không ít đều là dạng nặng, bán kế nhau làm sao bán được."
Trần Ngưỡng liếc nhìn Triều Giản, vậy là bọn họ phải tách ra? Không được, không thể cách quá xa, bọn họ là cộng sự, cách quá xa làm sao trao đổi tin tức?
Huống hồ anh còn sợ quỷ, cũng chỉ có đối phương ở bên cạnh anh mới có cảm giác an toàn.
Kể từ khi sự tin tưởng không lý do đó xuất hiện, bọn họ chưa từng tách ra hành động.
Điều này khiến cho tâm lý của Trần Ngưỡng không chút nghĩ ngợi liền sinh ra kháng cự, trình độ còn cực kỳ mãnh liệt, hơn hẳn anh dự đoán.
Trần Ngưỡng hít sâu một hơi để kìm nén sự phiền muộn: "Giá cả phải bán bao nhiêu?"
Thôn trưởng nói: "Giá hàng đều có ghi lại, đợi lúc tập hợp sẽ chia cho các ngươi, một người một phần."
"Ông ơi." Vương Tiểu Bội xưng hô đều sửa, rất biết nói ngọt, "Nhất định phải dựa theo giá góc ông giao tới bán sao?"
"Không cần," Thôn trưởng nói, "Ai có bản lĩnh có thể bán giá cao một chút." ông lại nói, "Vẫn là câu nói kia, tùy tiện các ngươi muốn bán như thế nào thì bán."
"Thế quầy hàng mỗi ngày đều phải dựng lại, vẫn luôn bày liên tục trong vòng ba ngày sao?"
"Đúng vậy, họp chợ là như thế." Thôn trưởng hòa ái lắc đầu, "Mấy người trẻ tuổi các ngươi ấy, thật là nhiều ý kiến, hỏi cái này hỏi cái kia, bán chút đồ vật nghĩ phức tạp như vậy."
Vương Tiểu Bội lẩm bẩm nói: "Ông ơi, về việc đổi tên, mấy người chúng cháu ngay từ đầu khẳng định không mấy thích ứng, rất dễ dàng gọi lầm, có thể cho chúng cháu chút thời gian......"
Lão nhân đột nhiên xoay người bước đến trước mặt cô, khuôn mặt đầy đốm đồi mồi xám xịt áp vào mặt cô, những nếp nhăn nhăn nheo như đang vặn vẹo.
"Không thể sai! Tên không thể sai!"
Vương Tiểu Bội sợ tới mức lùi về sau mấy bước, Hạng Điềm Điềm bị cô khoác cánh tay bị bất ngờ không kịp lùi lại nên cả hai cùng nhau té ngã.
"A -- Tiểu Bội, ngươi!"
Hạng Điềm Điềm phát hiện lão nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, cô kinh hãi há to miệng, bàn tay mạnh mẽ bóp chặt Vương Tiểu Bội.
Thôn trưởng chỉ vào Vương Tiểu Bội hỏi Hạng Điềm Điềm, đôi mắt ông lồi ra một cách đáng sợ: "Ngươi gọi nó là gì?"
"Khương......!Khương......!Khương Miêu." Hạng Điềm Điềm run run nói.
"Đúng đúng đúng, Khương Miêu," Vương Tiểu Bội không ngừng run giọng nói, "Ta là Khương Miêu, ta là Khương Miêu, ta là Khương Miêu, ta là Khương Miêu......"
Trong phòng hàn khí bắn bốn phía, lạnh lẽo đến từng người đều cảm thấy rét run.
Thôn trưởng đứng thẳng người, vẻ mặt khôi phục biểu tình hiền lành: "Đã nói tên là quan trọng nhất, mấy người các ngươi còn không để bụng, không nghe lời cụ già ta."
Ông liếc nhìn mười ba người: " Nhóm Khương Đại, nhóm Khương Nhân, nhóm Khương Miêu, phải nhớ kỹ tên của chính mình."
Mọi người phát run phát run, gật đầu gật đầu, trầm mặc trầm mặc.
Thôn trưởng trước khi đi nói một câu: "Đợt lấy hàng hóa này, bao gồm cả chi phí vận chuyển và phí nhân công, mỗi một gian hàng đều phải kiếm ít nhất 60 đồng, thôn chúng ta mới tính có lợi nhuận."
"Các ngươi đều phải làm cho chăm chỉ vào, nghĩ cách đem hàng hóa bán đi."
Thôn trưởng đi rồi mọi người đều không nói chuyện.
Là không thể gọi sai tên, hay là không thể bị gọi sai tên, hoặc là cả hai đều không thể?
Tính ở một khía cạnh an toàn, bọn họ nên nhớ luôn tên của chính mình và của những người khác, không nên mắc một lỗi lầm không đáng có nào là tốt nhất.
Nếu không còn không biết sẽ gặp phải cái trừng phạt gì.
"Thật đáng sợ." Vương Tiểu Bội còn sợ hãi nói, "Tôi thiếu chút nữa là bị hù chết rồi." Cô nhìn Hạng Điềm Điềm, "May mà không phải ngày mai, nếu không cô gọi tôi như vậy.
Có lẽ tôi......"
Hạng Điềm Điềm che miệng, chảy nước mắt nói: "Thực xin lỗi."
"Không có việc gì không có việc gì, tôi biết cô không phải cố ý." Vương Tiểu Bội ôm cô nàng an ủi.
Hai cô gái nữ khác mỗi người đứng ở một bên, sắc mặt đều không tốt.
Mấy người đàn ông bắt đầu giao tiếp với nhau.
"Có phải chỉ có mỗi chúng ta, hay là các gian hàng đều......"
"Hẳn là tất cả."
"Trong thôn phái ra 25 người bày quán bán hàng, nữ đều kêu Khương Miêu, nam tuổi tác hơi lớn kêu Khương Đại, nam tính tuổi trẻ kêu Khương Nhân."
"Có khả năng là một gia đình ba người."
"Có lẽ là quỷ."
Mọi người ngừng nói, cả đám đều biết từ phản ứng của thôn trưởng, hai chữ đầu tiên có thể trực tiếp bỏ đi.
Trần Ngưỡng dịch người dựa vào Triều Giản, buổi tối vẫn là nên mặc niệm nhiều cái tên mới này mấy lần thì hơn.
Khương Nhân Khương Nhân, đọc nhiều rồi cũng cảm thấy hơi hoảng.
"Nhân lúc này tôi nói một chút về hai câu nhắc nhở của nhiệm vụ lần đi." Vương Khoan Hữu kéo hai chiếc ghế dài và rộng cho mọi người ngồi.
Đoàn người đều đi qua ngồi, Trần Ngưỡng thấy đã hết chỗ, liền kéo Triều Giản đi qua ngồi trên giường đất.
Trần Ngưỡng ghé vào tai Triều Giản thì thầm: "Nhiệm vụ của chúng ta là bày quầy bán hàng trong ba ngày, mỗi người phải kiếm được ít nhất 60 đồng."
Triều Giản: "Ừm."
Trần Ngưỡng tính toán lần nhiệm vụ này sẽ có khả năng xuất hiện điều cấm kỵ cùng với những quy tắc gì, tên là cái thứ nhất, rõ ràng nhất cũng quan trọng nhất, sẽ quay chung quanh nó, từ nó bắt đầu.
"Cậu là Khương Nhân, tôi cũng là Khương Nhân, đừng gọi sai đó."
Trần Ngưỡng lẩm bẩm nói với Triều Giản, đột nhiên phát giác những người khác đều đang nhìn bọn họ, anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ngược lại bọn họ.
Mọi người im lặng nhìn ra chỗ khác.
Vương Khoan Hữu lấy ba lô xuống đặt lên đùi, tùy ý đặt hai tay lên "Lời nhắc nhở tổng cộng có hai câu."
"Câu đầu tiên là, kiếm nhiều tiền hơn."
"Câu còn lại đâu?"
Vẻ mặt của Vương Khoan Hữu có một chút vi diệu: "Dấu chấm than."
Mọi người: "......" Này cũng được tính là một câu sao?
【 Kiếm nhiều tiền.
】
【! 】
Đây là thông tin nhắc nhở nhiệm vụ mà Vương Khoan Hữu đạt được.
Nhóm Khương Đại người thứ nhất Lý Bình phát ra tiếng bất mãn: "Kiếm nhiều tiền hơn? Đây là kiểu gợi ý gì vậy."
Ông ta mở một siêu thị loại nhỏ, mỗi ngày thức khuya dậy sớm mệt y như chó, mỗi ngày đều phải suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, này còn cần nhắc nhở gì? Ai không muốn kiếm thêm tiền chứ.
Những người khác không nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trong số bọn họ có mấy cái là thuộc tộc 996, làm việc này quanh năm cũng vì mục đích kiếm tiền, điều này gần như đã trở thành ý nghĩa của cuộc đời bọn họ.
(Tộc 996 ý là làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối một tuần làm 6 ngày tổng 72 tiếng)
Gợi ý của mỗi lần nhiệm vụ đều có tính mấu chốt để có thể vượt qua vòng đầu tiên, thế nhưng lần này lại cho một câu vô nghĩa như thế.
Ai lại không muốn kiếm nhiều tiền.
Trần Ngưỡng đột nhiên nói: "Gợi ý này có nghĩa là số người trong chúng ta sẽ giảm đi."
Mọi người đồng loạt nhìn sang anh.
"Thôn trưởng nói trong ba ngày chúng ta bình quân phải kiếm ít nhất 60 đồng, có 25 người bày quán, vậy tổng số tiền là 1500."
Trần Ngưỡng liếm liếm khóe miệng vừa rồi không cẩn thận cắn trúng, tự lẩm bẩm: "Số người giảm đi, số tiền trung bình mỗi người phải kiếm sẽ tự động trở nên cao hơn, nếu không thì tổng số tiền sẽ không đạt được mức yêu cầu."
Anh đón nhận tầm mắt của những người khác: "Nhiệm vụ nhắc nhở là đang nói cho chúng ta biết, trong số chúng ta sẽ có người chết."
Cho nên phải kiếm nhiều tiền hơn để bù vào.
Trần Ngưỡng vừa nói như vậy, không khí trong phòng như bị rút cạn.
Câu nhắc nhở thứ hai là dấu chấm than, cường điệu cho câu đầu tiên, đó chính là nói người chết không phải số ít.
Tên, tên!
Phải nhớ kỹ tên của chính mình, không được gọi sai tên của những người khác, cũng không bị người khác gọi sai tên.
Trừ tên ra, khẳng định còn có thứ khác không thể đụng đến.
Vương Khoan Hữu nói ra suy nghĩ của mình: "Từ giờ trở đi, những người cùng tên tốt nhất nên ở cùng nhau."
Tiểu Tương bình tĩnh nói: "Tôi đồng ý."
Vương Tiểu Bội và Hạng Điềm Điềm đều nghe theo cô, Đát Yến tuy rằng khó chịu vì sự chú ý của mình bị cướp đi, nhưng cũng phân rõ trường hợp, chưa nói gì.
Bốn người kêu Khương Miêu kết bạn trở về cách vách.
Trong phòng ba người kêu Khương Đại là, Lưu Thuận, Trương Quảng Vinh, Lý Bình cùng ngồi trên chiếc ghế dài.
Lưu Thuận sờ sờ đầu một hồi lại vòng xuống sờ khuôn mặt ngăm đen thô ráp của mình nói: "Trời còn chưa tối, chúng ta có nên đi ra ngoài dạo một chút không?"
"Tại sao lại muốn đi ra ngoài?"
Lý Bình sờ túi lấy ra nửa bao thuốc lá và cái hộp quẹt, hàm răng ám đen cắn đầu thuốc lá, lúc châm thuốc không cầm chắc hộp quẹt