Tác giả: Tây Tây Đặc
Trần Tây Song ở trên giường đất nhích tới nhích lui, trong lòng đối với cái bãi đàm kia rất để ý, cho dù không phải phun ở trên đầu giường của mình, nhưng nó vẫn ở trong cái phòng này.
Khi hít thở, khí vị của bãi đàm đó cũng sẽ chui vào trong lỗ mũi sao.
Trần Tây Song càng nghĩ càng ghê tởm, hắn bò dậy mở ra di động chiếu lên trên mặt đất, muốn xoa mấy cục giấy ném qua che lại, ngày mai lại kêu Lưu Thuận tự mình rửa sạch.
Đờm đâu?
Sao lại không thấy?
Mình nhớ lầm vị trí hả ta?
Trần Tây Song tìm hết khoảng trống trước giường đất, nhưng vẫn tìm không thấy, sàn nhà nơi này là đất, dịch đàm sẽ ngấm đi vào, mà có như vậy đi nữa cũng không có khả năng không lưu lại một chút dấu vết nào như thế được.
"Cậu làm cái gì vậy, sao còn chưa ngủ nữa?"
Trần Tây Song nghe thấy Lưu Thuận mơ mơ màng màng nói như vậy, buột miệng thốt ra một câu oán trách: "Còn sao nữa là vì bãi đờm chú vừa ho ra đó."
Lưu Thuận kỳ quái nói: "Ta ho hồi nào."
Những người trong phòng kinh hoàng ngồi dậy.
Cảm giác không khỏe lúc trước khiến Vương Khoan Hữu trong nháy mắt rùng mình: "Chú vừa ho đến nổi muốn chết đi sống lại, còn phun một bãi đờm lẫn máu xuống đất, mới đó còn chưa đầy hai phút."
Lưu Thuận ngơ ngác bò dậy: "Ta, ho ra đờm? Còn có......"
Một chữ cuối cùng bị kẹt cứng trong cổ họng, vì ông ta ngửi thấy mùi tanh trong lòng bàn tay nửa khép hờ của mình.
Khắp căn phòng đều chìm trong im lặng.
Trần Tây Song định thần lại, "Vèo" một cái vứt bỏ di động trốn vào ổ chăn, ôm chăn run bần bật.
Vương Khoan Hữu bước xuống giường đất đi bật đèn, trong phòng có ánh sáng lập tức làm giảm bớt sự hoảng loạn trong lòng của mọi người, nhưng không bao gồm Lưu Thuận, ông ta vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, đồng tử giãn ra vì kinh ngạc.
Lưu Thuận chưa bao giờ nghĩ tới mình là người đầu tiên trúng chiêu, còn là dưới tình huống không hề hay biết gì.
Ông ta chỉ cho rằng chính mình đang ngủ.
Giọng điệu Vương Khoan Hữu ngưng trọng nói: "Chú tự ngẫm lại xem có phải là đã phạm vào điều cấm kỵ gì không."
Lưu Thuận xoa xoa khuôn mặt lạnh băng của mình, ấp a ấp úng nói: "Là lúc ở trên bàn ăn cơm......!Ăn phải thứ gì không nên ăn sao?"
Lời này vừa ra, hai người khác cũng ngồi vào bàn ăn lập tức hút một ngụm khí lạnh.
Lý Bình bị cảm xúc sợ hãi đánh bại, trực tiếp rống lớn: "Đánh rắm, khẳng định không phải!"
"Ông khẳng định là chạm qua những thứ khác mới phạm vào điều cấm kỵ, cùng cơm chiều không có quan hệ!"
Từ Định Nghĩa cũng rùng mình, cả gương mặt đầy thịt mỡ nhìn chằm chằm vào Lưu Thuận.
Lưu Thuận bị bọn họ nhìn như kẻ thù hơi lúng túng ho khan hai tiếng: "Ta chỉ nói đại...!không có ý khác, đồ ăn chắc không phải đâu...!Để ta nghĩ lại."
Ông ta vừa ho, người ở trong phòng đều nhìn chằm chằm qua.
"Là ta," Đôi môi hơi dày của Lưu Thuận run run, "Vẫn là ta! Các ngươi đừng sợ, cổ họng ta chỉ là không......!Không quá thoải mái."
Bốn chữ cuối cùng nói ra đặc biệt run rẩy.
Lưu Thuận bị viêm họng, là bệnh cũ, có khi tốt khi xấu, ông ta thường xuyên cảm thấy trong họng có dị vật, lúc này cũng có cảm giác như vậy.
Rõ ràng là cảm giác không thể quen thuộc hơn, nhưng lúc này trên trán Lưu Thuận lại chảy ra mồ hôi lạnh.
Ngay lúc không ai mở miệng nói chuyện, Trần Ngưỡng vẫn luôn quan sát nãy giờ thận trọng lên tiếng, anh kêu Lưu Thuận há to miệng ra cho Vương Khoan Hữu cầm đèn pin di động chiếu vào nhìn xem.
Việc này Vương Khoan Hữu làm là thích hợp nhất, một là hắn đang ở bên cạn Lưu Thuận, hai là tính cách của hắn tương đối ổn trọng, làm việc mọi người đều yên tâm.
Vương Khoan Hữu cũng biết mình là người thích hợp nhất, hắn không hề trốn tránh đưa ngón tay ấn lên màn hình điện thoại, sắc mặt bình tĩnh nói với Lưu Thuận: "Khương Đại, ta giúp ngươi nhìn xem."
Lưu Thuận nuốt nước miếng, thân thể căng chặt ngửa đầu ra sau, dùng hết sức há to miệng ra.
Bên kia Lý Bình sợ Lưu Thuận lại phun ra thứ gì luống cuống tay chân đứng lên tránh ra, quá hấp tấp liền bất cẩn dẫm phải Từ Định Nghĩa cũng không dừng lại.
Từ Định Nghĩa không còn Lý Bình che ở trung gian, hắn cũng tránh ra chỗ khác.
Chỉ mấy phút, chỗ gần Lưu Thuận đều trống trải lên, ánh sáng từ điện thoại của Vương Khoan Hữu chiếu vào miệng ông ta.
Những người khác thở cũng không dám thở.
Hai ba phút sau, Vương Khoan Hữu tắt đèn pin di động, hai tay cứng đờ dần dần khôi phục lại liền nói: "Khương Đại, trong miệng ngươi không có vật gì."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mà trong phim kinh dị thường sẽ có tóc tai và nội tạng rớt ra, cũng may là không có.
Không có gì là tốt.
Lưu Thuận nuốt nước miếng tiết ra từ trong miệng xuống, sau lưng đã ướt đẫm, đây là cái nhiệm vụ thứ ba của ông ta, kinh nghiệm vẫn là có, ông ta biết bây giờ mình phải nói cái gì đó.
Vì thế ông ta liền nói ra ý nghĩ của chính mình.
"Có thể không phải hay không......!Ta chỉ là đang cùng các ngươi thảo luận, các ngươi đừng nghĩ nhiều......"
Mọi người: "......" Đây không phải là muốn mọi người suy nghĩ thêm sao.
Lý Bình nắm lấy sợi dây chuyền vàng to tướng trên cổ, sốt ruột nói: "Anh đang bóp kem đánh răng sao, muốn nói thì cứ nói mau!"
"Tôi là đang nghĩ, có lẽ không phải tôi đã phạm phải điều cấm kỵ nào đó, mà là tất cả khương......"
Lưu Thuận nhận ra mình nói sai rồi liền kịp thời sửa miệng, nhìn hai người "Khương Đại" là Lý Bình và Trương Quảng Vinh nói: "Tất cả chúng ta đều sẽ tùy cơ ở một thời điểm nào đó biến thành chúng ta."
Nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống.
Mọi người đều hiểu ý của Lưu Thuận, cũng hiểu hai chữ "chúng ta" đại diện cho điều gì.
(ý bảo bọn họ từ từ sẽ biến thành 3 người họ Khương)
Nếu vậy thì còn kinh khủng hơn.
Không chỉ có Khương Đại, Khương Nhân...!Khương Miêu cũng sẽ như thế.
Trần Ngưỡng chưa từng bị quỷ nhập, nên không biết toàn bộ quá trình lúc đó sẽ diễn ra như thế nào, nhưng tóm lại là anh cũng không muốn biết cho lắm.
Nếu suy đoán của Lưu Thuận là đúng......
Sắc mặt Trần Ngưỡng lập tức biến đổi, chỉ thấy hai tay anh đang đặt trên chăn bông cuộn tròn, đầu ngón tay nắm chặt chăn, khi nhìn kỹ còn có thể thấy nó hơi run rẩy.
Vương Khoan Hữu có chút không dám tin.
Sau khi người này tiến vào, luôn rất bình tĩnh, có kỹ năng quan sát tốt, tư duy và logic bậc nhất, tìm kiếm chi tiết nhỏ rất tốt, thực lực mạnh mẽ, chính là một trong hai người mà lần này hắn thưởng thức nhất.
Tại sao bây giờ trông còn tệ hơn cả Lý Bình là sao.
Bị quỷ nhập vào người mà thôi, chỉ cần không chết, cũng đâu được tính là chuyện to tát gì.
Chẳng lẽ người này rất sợ quỷ?
Theo lý thuyết là không phải mới đúng, trải qua hai lần nhiệm vụ, đã cùng quỷ quái giao lưu không ít, người bình thường không sai biệt lắm đều có thể gắng gượng quản lý biểu cảm cùng phản xạ sẽ không làm ra hành vi quá mức kinh hãi.
Trừ phi là vừa thấy quỷ liền sợ như chó, hoàn toàn không thể tự gánh vác bản thân mình.
Vương Khoan Hữu nghĩ thầm, nếu anh ta thực sự sợ hãi đến mức đó, thì thực sự là ...!một tổn thất lớn cho cả đội và thiệt thòi lớn cho bản thân anh ta.
Xuất phát từ lễ phép, Vương Khoan Hữu che giấu sự đồng cảm và thương hại trong ánh mắt: "Hiện tại chỉ là phỏng đoán, lúc sau lại xem là sẽ biết được kết quả."
Trần Ngưỡng nhận được tín hiệu an ủi đến từ Vương Khoan Hữu, anh miễn cưỡng mỉm cười với hắn.
"Muộn rồi....!ngủ một lát đi, ngày mai sẽ rất bận rộn, bán đồ và ứng phó khách hàng sẽ khó hơn chúng ta tưởng....!Cũng sẽ có trường hợp khẩn cấp, thiếu năng lượng cũng không phải chuyện tốt."
Vương Khoan Hữu muốn đi tắt đèn, thì thấy Trần Tây Song trong ổ chăn ló đầu ra, nhu nhược đáng thương khẩn cầu nói: "Đừng tắt đèn có được không."
Thấy những người khác không nói gì, Vương Khoan Hữu cứ để đèn sáng rồi trở về giường nằm.
Lưu Thuận là người đầu tiên xảy ra chuyện, tiếp theo đây mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm vào ông ta xem xem ông ta còn sẽ gặp phải chuyện gì, có thể chết hay không.
Người tiếp theo sẽ là ai.
Trần Ngưỡng không biết những người khác có thể ngủ được hay không, riêng anh thì không được, hiện giờ trong đầu anh như có một đoàn xe lửa chạy băng băng, trên mỗi một cái cửa sổ còn hiện ra một cái mặt quỷ, căn bản không thể dừng lại được.
Khi bị quỷ nhập, bất kể đang làm gì hay nói gì, đó đều là một loại manh mối.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng cũng không ảnh hưởng được việc anh sợ hãi.
Đầu vai đột nhiên trầm xuống, Trần Ngưỡng theo phản xạ đẩy ra cái đầu vừa dựa qua.
Đầu óc Trần Ngưỡng hiện giờ đều là quỷ, nên không hề lưu ý lực đạo, thế là vách tường vang lên một tiếng "Đông" trầm đục, ngay sau đó là ánh mắt muốn gϊếŧ người ghim lên trên người anh.
"......"
"Ngô" Trần Ngưỡng giả vờ ngủ say trở mình, quay lưng về phía người bên trong.
Tầm nhìn từ phía sau vẫn còn đó, như thể muốn chọc một lỗ trên hộp sọ của anh rồi luồn nó qua luôn.
Trần Ngưỡng bất lực quay lại, thành thật xin lỗi nói: "Xin lỗi...!Do tôi không chú ý....!Có bị sưng lên không."
Tiếng nói của Triều Giản như đang cố đè lại cơn giận: "Không sưng là sẽ không đau?"
Trần Ngưỡng: "......"
Trần Tây Sông bên kia: "......"
Sáu người còn lại ở bên trái Trần Tây Song: "......"
Bóng đèn vàng đã bật, bảy cái đầu đều đồng loạt nghiêng về phía Trần Ngưỡng bên này.
Trần Ngưỡng lo kiểm tra đầu của Triều Giản trước, xác định không bị sưng mới thở phào nhẹ nhõm, không cần nghĩ ngợi liền nói: "Cũng may là tường đất...!không giống như gạch xi măng, lực sát thương không lớn."
Triều Giản: "Vậy anh đụng một phát thử xem."
Trần Ngưỡng làm lơ mấy tầm mắt khác nằm trở về, thu tay chân vào chăn bông, hạ giọng kể cho Triều Giản nghe mọi chuyện đã xảy ra.
Triều Giản không lên tiếng.
Trần Ngưỡng muốn nghe ý kiến
của hắn, tốt nhất là phủ định phỏng đoán của Lưu Thuận, rồi nói với anh sẽ không có chuyện tùy thời sẽ bị quỷ nhập vào người.
"Có lẽ......" Triều Giản mới vừa nói hai chữ đã bị Trần Ngưỡng bắt lấy chăn bưng kín miệng.
Hơi thở quanh thân của Triều Giản tức khắc trở nên lạnh lẽo.
Những người khác trên trên giường đất đều cảm ứng được, cả đám đồng loạt giật mình, ánh mắt nhìn thiếu niên tràn ngập đề phòng.
Hoá ra vị này là một phần tử nguy hiểm.
Hắn muốn đánh người bên cạnh kia sao? Nên khuyên như thế nào đây?
Quan hệ còn không thân, muốn nói cái gì lỡ như biến khéo thành vụng thì làm sao bây giờ?
Lúc tất cả mọi người đều căng thẳng, hai người kia một chút động tĩnh đều không có.
"......"
Trần Ngưỡng kéo chăn bông trên mặt Triều Giản ra, muốn cách hắn xa một chút nên cố gắng dịch người về phía Trần Tây Song.
Trần Tây Song một bên sợ hãi khí tràng khủng bố của mỹ nhân, một bên nghênh đón Trần Ngưỡng.
Nhưng khi ánh mắt âm lệ của mỹ nhân nhìn qua, hắn liền khống chế không được quấn chặt chăn lại, đóng mất cánh cửa sắp chào đón Trần Ngưỡng kia.
Trần Ngưỡng hết cách, đành phải căng da đầu chờ bão táp tập kích.
Triều Giản ném chiếc chăn bông trên người về phía Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng ngửi ngửi nói: "Vẫn còn tốt....!không bẩn, có mùi giặt phơi."
Vẻ mặt Triều Giản vô cảm.
Trần Ngưỡng nghiêm mặt nói: "Thế cũng không thể che miệng."
Triều Giản lạnh lùng cắn răng, gằn từng chữ một: "Không có lần sau, một lần nữa......"
Trần Ngưỡng gật