Tác giả: Tây Tây Đặc
"A!"
Trần Tây Song kinh hãi kêu lên một tiếng, trợn trắng mắt ngất đi.
"Khương Nhân? Khương Nhân? Khương Nhân!"
Có một giọng nói hét lên ở bên tai Trần Tây Sông, vẫn luôn không ngừng gọi Khương Nhân, làm cho ý thức đang rơi xuống của hắn từ từ được kéo lên.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn: "Ta bên này đã hấp xong màn thầu rồi....!ngươi đi bày quán của mình đi."
Trần Tây Song mơ mơ màng màng: "Hả? Hơ hơ."
Tại sao mình lại nằm trên mặt đất? Vừa rồi mình đang làm gì, móng tay sao khó chịu quá vậy, ủa sao đều là bột mì thế này, đúng rồi, đại thúc kêu mình tới nhồi bột giúp ông ấy......
Sao đầu óc cứ như uống say chẳng nhớ gì thế nhỉ, hắn chống người bò dậy, thân thể sắp đứng thẳng đột nhiên dừng lại, ngơ ngác hỏi người đàn ông trung niên: "Bác gái đâu ạ? Không có ở trong nhà sao?"
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên nói: "Vợ ta đã chết nhiều năm rồi."
Lỗ tai của Trần Tây Song như bị ù đi, mặt mày say sẫm.
Chưa được, bột còn dính tay, phải nhồi thêm một lúc nữa.
Tiểu tử ngươi đừng nói chuyện nữa!
Đã nói chưa được chính là chưa được!
Mau lên, ta còn phải đi lấy lồng hấp!
..................
Thật nhiều tiếng nói, cứ lải nhải không ngừng.
Đừng nói nữa......!Đừng nói nữa......!Cầu xin bà đừng nói nữa......
Trần Tây Song kinh hãi ngã ngồi xuống đất ngẩng đầu lên, trên mặt không còn chút máu.
Người đàn ông trung niên vẫn đang nhìn hắn.
Trần Tây Song run rẩy không kiềm chế được bò ra mở cửa sân, vừa chồm dậy mở cửa mặt hắn gần như chạm vào người ngoài cửa.
Là thôn trưởng!
"Khương Nhân, sao ngươi còn ở đây? lại còn không đi bày quán ta xem ngươi hôm nay có thể kiếm được mấy đồng tiền...!Chỉ biết lười biếng, không có tiền đồ......"
"A a a!!!"
Trần Tây Song bịt lỗ tai hét to chạy về hướng đèn lồng đỏ.
.
Lúc Trần Ngưỡng bán được chiếc cào đất bằng tre thứ tư, Trần Tây Song xuất hiện trong tầm mắt của anh.
"Quỷ, có quỷ......"
Trần Tây Song chen qua đám người, vừa khóc vừa nằm xuống trước gian hàng của Trần Ngưỡng, toàn thân run như cầy sấy.
Những người xung quanh dường như không nhìn thấy sự khác thường của hắn, tiếng la hét và ồn ào vẫn tiếp tục, những người bị hắn chen lấn ngã trái ngã phải cũng tiếp tục đi dạo.
Bao gồm cả người bán gà con bên cạnh, cũng như người sửa giày từ nơi khác đến.
Giống như không nghe thấy gì cả.
Trần Ngưỡng đỡ Trần Tây Song đứng dậy, ấn hắn ngồi xuống băng ghế: "Cậu ngồi nghĩ một chút đã."
"Má ơi...!thật đáng sợ." Trần Tây Song rùng mình một cái, "Tôi có thể ôm anh một chút không?"
Một quầy hàng hơi nghiêng ở đối diện quét tới một đạo hàn quang, hắn mếu máo, "Oa" một tiếng khóc luôn:
"Nắm tay anh thôi cũng được."
Tại sao sau ót vẫn còn lạnh buốt thế kia, Trần Tây Song khóc lớn: "Tay áo, tay áo được chưa? Cầu xin đó!"
Trần Ngưỡng đưa cho hắn một cái tay áo.
"Cảm ơn, cảm ơn cảm ơn." Trần Tây Song khóe mắt rưng rưng, tầm mắt lạnh lẽo sau ót đã biến mất, hắn cũng không dám lộn xộn chỉ dùng hai ngón tay nắm lấy.
Trần Ngưỡng: "......"
Trí nhớ của Trần Tây Song giống như một khối bột được nhào nặn, có rất nhiều lỗ khí, đợi khi hắn dần dần bình tĩnh lại, từng mảnh vỡ trong lỗ khí lập tức được giải phóng ra.
"Tôi bị gọi đi nhồi bột mì, tôi nhồi đến mức tay rất mỏi...!Bác gái luôn đứng ở bên cạnh tôi nói chuyện, cứ lải nhải không ngừng...!Bà ấy nói tôi không thể nhồi bột mì như thế này như thế kia, còn bảo tôi im mồm đừng nói nữa....!Bà ấy liên tục ngắt lời tôi....!Nói tôi trông không giống đàn ông......"
Trần Tây Song rùng mình một cái nói tiếp: "Đến ngay khúc này, thật sự là ngay khúc này!"
"Tôi sẽ không gϊếŧ người, chỉ cần một con gián thôi đều có thể dọa tôi sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, sao tôi có thể gϊếŧ người được chứ, lúc đó tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, tôi nói với bà ấy là tôi đang nhồi bột theo ý bà ấy rồi, nhưng bà ấy cứ thúc giục tôi không ngừng, sau đó, sau đó tay tôi bắt được con dao làm bếp."
"Chuyện xảy ra sau đó đều không phải tôi làm, không phải tôi......" Trần Tây Song nói năng lộn xộn, hai ngón tay nắm tay áo Trần Ngưỡng lạnh băng băng, hắn hít thở không lên như muốn xỉu tới nơi.
Trần Ngưỡng kêu hắn hít thở sâu vào, sau đó thở ra từ từ.
Chính anh gặp phải quỷ cũng sẽ như vậy, Trần Ngưỡng rất đồng cảm với cậu ta.
Chờ Trần Tây Song khá hơn một chút, Trần Ngưỡng kêu hắn nói lại thật chi tiết mọi chuyện, những lời đối thoại đều thuật lại một lần, tốt nhất là không bỏ sót bất cứ thứ gì bao gồm cả tâm lý hoạt động, nếu không nhớ rõ thì hãy cố gắng hồi tưởng lại.
"Chàng trai trẻ, sọt tre bao nhiêu tiền một cái?"
Một bà cụ tóc hoa râm dẫn cháu gái lại đây.
Trần Ngưỡng nói: "Hai đồng một cái."
Bà cụ cẩn thận lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu đỏ được gấp lại, ngón tay gầy guộc run rẩy mở ra, lộ ra một xấp tiền giấy một mảo hai mảo, bà đưa một ngón tay lên miệng chấm một chút nước bọt, rồi đếm từng tờ một.
Một tay đứa cháu gái nắm lấy quần áo của bà ngoại, một tay kia thì cầm chiếc túi ni lông, bên trong là hai cái bánh màn thầu trắng trẻo mập mạp.
Trong túi có một lớp sương mù, những chiếc bánh màn thầu vừa lấy ra khỏi lồng hấp, còn nóng hổi.
Trần Tây Song nhìn chằm chằm hai cái bánh màn thầu, sợi dây thần kinh cuối cùng đã thả lỏng lại trở nên căng thẳng, sắc mặt của hắn trắng nhách, cứ như nhìn thấy quỷ.
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn đột nhiên trắng nhách, trông vô cùng quỷ dị.
Đứa cháu gái sợ hãi trốn ra sau lưng bà ngoại.
Động tác đếm tiền của bà cụ bị đánh gãy, nên quên mất mình đếm được bao nhiêu rồi, bà cụ sờ đầu cháu gái, chỉ trích Trần Tây Song: "Khương Nhân, ngươi hù dọa trẻ con làm gì thế?"
Đôi mắt Trần Tây Song trừng lớn hết cỡ, trong ánh mắt đều là sợ hãi.
Bà cụ lại như nhìn không thấy, vẫn còn đứng đó trách cứ hắn lớn rồi mà không nên thân.
Trần Ngưỡng tiến tới giải thích rằng cậu ta chỉ muốn ăn bánh màn thầu mà thôi.
"Là người trong thôn Lão Tập của các ngươi bán đó, ở ngay phía tây kia kìa, rất đông khách...!Ta phải xếp hàng rất lâu mới mua được, muốn ăn thì tự mình đi mà mua.
" Bà cụ nói xong lại đếm tiền giấy.
Trần Ngưỡng đỡ lấy Trần Tây Sông sắp ngã, xem ra là người đàn ông trung niên tự hấp bánh đem đến bán.
Trần Tây Song moi bột mì trong móng tay, đem những thứ trong đầu mà hắn có thể nhớ tới đều nói cho Trần Ngưỡng, hiện giờ đã biết mình bị nhập vào người, cũng không có cách không đi đối mặt với sự thật này.
Bị ghét bỏ, bị thúc giục, bị châm chọc không giống đàn ông, trong lúc xúc động lỡ tay gϊếŧ người, chôn thi, giấu vết máu vào cục bột, trên xẻng dính đất nên bị phát hiện.
Đây đều là trải nghiệm của Khương Nhân.
Là Khương Nhân gϊếŧ người!
Quá trình đang tái hiện!
"Tại sao gặp phải loại chuyện này lại là tôi? Tôi còn đưa cho đại, đưa cho Khương Đại một lọ kem dưỡng da tay!."
Trần Tây Song moi móng tay moi đến phát đau, hắn nghe thấy Trần Ngưỡng đột ngột nói: "Có lẽ khởi đầu của mọi chuyện là từ lọ kem dưỡng da tay."
Hắn run lên dữ dội nói: "Không...!không phải chứ?"
Trần Ngưỡng ngưng thần dựa theo phỏng đoán của chính mình tiếp tục suy đoán, năm đó người đàn ông trung niên nói với Khương Nhân tay của vợ mình thường hay rạn nứt, Khương Nhân liền tặng một lọ kem dưỡng da tay cho ông ta.
Tiếp theo là, vào đêm hôm trước khi họp chợ, người đàn ông trung niên đi tìm Khương Nhân nhờ hắn hỗ trợ nhồi bột mì, nhưng vợ ông ta lắm mồm không cẩn thận chọc điên Khương Nhân nên bị đâm chết......
Hai mắt Trần Ngưỡng bỗng chốc trợn to, lẽ nào Khương Nhân chính là bị ông ta gϊếŧ chết?!
Sẽ không.
Sẽ không đơn giản như vậy được.
Nếu thật là vậy thì chú oán sẽ chỉ nhằm vào một người, mà không phải có quy mô lớn như hiện giờ.
Trần Ngưỡng quay lưng về phía đám đông, ánh mắt anh rơi vào bàn tay đỏ bừng của Trần Tây Song, anh nhớ rõ đối phương miêu tả tình hình lúc mở cửa chạy trốn.
Lúc ấy người đàn ông trung niên đang đào đất.
Hắn hỏi Khương Nhân, ngươi ở trong sân của ta chôn cái gì.
Trần Ngưỡng cố gắng mô tả sự việc xảy ra năm đó, Khương Nhân chạy trốn và bị gọi lại, lúc người đàn ông trung niên hỏi hắn câu đó, hắn hẳn là đã trả lời bằng một lời nói dối cho qua chuyện, nên thi thể trong sân không bị đào lên ngay tại chỗ.
Sau lại xảy ra chuyện gì đó, người trung niên mới biết vợ mình đã bị Khương Nhân gϊếŧ chết.
Bây giờ có thêm hai manh mối, cộng với manh mối trước đó là ba.
Một: Khương Nhân từng bị bệnh.
Hai: Khương Nhân ghét người khác nói mình không giống đàn ông.
Ba: Những người mà Khương Nhân từng gϊếŧ sẽ xuất hiện, tái hiện lại cái chết của mình thêm một lần nữa.
Hiện tại còn không biết ba người nhà họ Khương trông như thế nào.
Trần Ngưỡng nhìn mặt Trần Tây Song, trong lòng toát ra một cái ý nghĩ, lẽ nào, Khương Nhân cũng nam sinh nữ tướng? Hoặc là mảnh khảnh tinh tế.
"Tôi đã phạm vào điều cấm kỵ rồi đúng không?"
Trần Tây Song ngẩng đầu nhìn Trần Ngưỡng người đã bị hắn nhận định là người nhà: "Tôi sẽ chết có phải không hức hức hức......"
Trần Ngưỡng: "Nhìn tình huống trước đã...!Nhìn tình huống của Khương Đại trước."
Trần Tây Song dừng lại, đúng vậy, hắn không phải người đầu tiên, trước hắn còn có một người.
Hơn nữa trước đó đã nói, có khả năng không phải phạm vào điều cấm kỵ mới có thể bị quỷ bám vào người, mà sẽ là ngẫu nhiên.
Những người đã biến thành quỷ là muốn thông qua bọn họ tái hiện lại một ít lời nói, một ít sự việc trong quá khứ.
Trần Ngưỡng liếc thấy một bóng người vừa thấp vừa gầy, liền kéo Trần Tây Song đang tê liệt đứng lên.
"Thôn trưởng đến rồi, về quầy hàng của cậu mau!"
"Tôi không biết quầy nào là của mình cả!" Trần Tây Song gấp gáp kêu la.
"Ở đằng kia." Trần Ngưỡng chỉ cho hắn, "Bên cạnh quầy bán cây giống."
Trần Tây Song xông vào dòng người chạy qua.
Trần Ngưỡng loay hoay với đống đồ trên quầy hàng, đợi thôn trưởng đi tới liền mỉm cười gọi ông.
"Thôn trưởng, ngài không nằm nghỉ một hồi sao?"
"Nào nằm được." Thôn trưởng chắp tay ở sau lưng, "Bán thế nào?"
Trần Ngưỡng nói: "Bán ba cái cào đất bằng tre, một cái sọt."
"Không tồi không tồi, cố gắng bán cho tốt." Thôn trưởng tươi cười hòa ái gật gật đầu, quay mặt đi hỏi người phụ nữ trung niên, "Khương Miêu, cô đã bán được bao nhiêu gà con rồi?"
Người phụ nữ trung niên nói chưa bán được một con nào.
Khuôn mặt già nua của thôn trưởng bỗng trở nên khắc nghiệt, tẩu thuốc ông mang theo sau lưng vụt một cái đập lên trên cái rổ của người phụ nữ.
"Chưa bán được con nào? Vậy cô ngồi ở đây là đang làm gì thế?"
Người phụ nữ trung niên xả tay áo xuống, dời băng ghế ra chỗ kế bên ngồi, cúi người nói: "Trời còn chưa sáng, có rất nhiều người chưa đến, hôm nay nhất định sẽ bán hết, nhất định sẽ bán được, sẽ bán được thôi."
Những lời phía sau như là nói cho chính mình nghe.
Trần Ngưỡng chú ý tới người phụ nữ trung niên đang run rẩy, thu nhập bình quân đầu người trong ba ngày ít nhất là 60 đồng.
Vậy phải bán bao nhiêu gà con mới đủ?
Bất quá lúc này người mua gà con hẳn là sẽ không ít, bây giờ mua về nuôi sáu tháng đến cuối năm là có thể ăn.
Trần Ngưỡng lại nghĩ tới một đàn gà lớn cứ đi loanh quanh bên lề đường ở trong thôn chứ không chịu về ổ.
Hình ảnh kia hiện tại nhớ lại anh vẫn còn nổi da gà.
Trần Ngưỡng thấy thôn trưởng đi tới quầy hàng của Triều Giản, nghĩ thầm sợ là năm trước ông cụ cũng như vậy, cứ luôn nhìn chằm chằm tiến độ thu nhập của mỗi quầy hàng.
Không thể