Tác giả: Tây Tây Đặc
Vì để tiết kiệm thời gian, Trần Ngưỡng năm người chia binh thành hai nhóm.
Tiểu Tương đi tìm người trên điện thoại di động của cô, Trần Tây Song cùng đi, còn Vương Tiểu Bội cùng Trần Ngưỡng và Triều Giản đi tìm một người còn lại kia.
Tìm thấy người thì đưa đến nghĩa trang để gặp mặt.
Lúc ấy Vương Tiểu Bội đang cùng Hạng Điềm Điềm, Đát Yến, Tiểu Tương ba người đi dạo chung với nhau, cho nên cô ta chỉ vô tình chụp được bức ảnh này mà thôi.
Bức ảnh được chụp cách một cái ao.
Người kia chỉ lướt thoảng qua ống kính của cô ta, cũng may vì yêu thích chụp ảnh nên mới chụp được còn thấy rõ mặt.
Tuy nhiên, thân là người chụp ảnh nhưng Vương Tiểu Bội lại mù đường, chả biết đông nam tây bắc nằm ở đâu, buổi tối thì càng phân không ra nơi nào là nào, cô ta không thể làm người dẫn đường được.
Trần Ngưỡng phán đoán điểm đến dựa trên phông nền trong bức ảnh.
Nhà cửa trong cả thôn cũng không dày đặc, đều nằm rải rác, người trong bức ảnh của Vương Tiểu Bội hẳn là ở sau thôn, cách chợ không xa.
Trần Ngưỡng xác định vị trí xong liền xuất phát, anh đi ở giữa, bên trái và bên phải là Triều Giản và Vương Tiểu Bội, khi đi tới bờ ruộng, cả ba người không thể dàn hàng ngang đi như thế nữa.
Vương Tiểu Bội không muốn làm người đi đầu tiên cũng không muốn làm người đi cuối cùng, cô ta muốn đi giữa, đó là vị trí an toàn nhất.
Nhưng mà thiếu niên chống nạng vẫn luôn ở bên cạnh Trần Ngưỡng, chưa tách ra bao giờ.
Cô ta vừa mấp máy miệng còn chưa phát ra tiếng, thì đối phương đã giống như nghe thấy tiếng bàn tính trong lòng cô ta, lạnh lẽo nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt đó làm cô ta không rét mà run.
Vương Tiểu Bội không dám nói ra yêu cầu này nữa, cô ta chỉ có thể chọn làm người đi đầu tiên hoặc làm người đi cuối cùng, cô ta không hề rối rắm lập tức chọn làm người đi đầu tiên.
Tuy đằng trước không bằng ở giữa nhưng vẫn còn tốt, đi cuối cùng mới nguy hiểm nhất.
Trần Ngưỡng ở giữa, Triều Giản là người cuối cùng.
Trước nửa đêm, ánh trăng đã mờ ảo, bờ ruộng bằng bùn khô hơi hẹp trải dài ra, trong không khí nồng nặc mùi đất.
Đi về phía trước được một lúc.
Bước chân của Vương Tiểu Bội đột nhiên chậm lại, cô ta buột miệng nói: "Tôi sao lại dường như nghe thấy tiếng bước chân của bốn người ấy nhỉ........"
Nói xong, cô ta vô thức muốn ngoẹo cổ ra sau nhìn.
Một giọng nói căng thẳng vang lên từ phía sau: "Đừng quay đầu lại!"
Toàn thân Vương Tiểu Bắc chợt bừng tỉnh, cô ta che miệng thật chặt cả người run rẩy.
"Cứ tiếp tục bước về phía trước." Trần Ngưỡng suyễn nhẹ sợ hãi nói.
Vương Tiểu Bội thút thít vài tiếng, lau nước mắt một cách lung tung, rồi run run rẩy rẩy đi tiếp về phía trước.
Trần Ngưỡng đi sau vài bước sắc mặt tái nhợt, đằng sau Triều Giản có thêm một người, anh không có nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lại nghe thấy tiếng càu nhàu vì đi đường quá mệt.
Mềm mại và đầy tính trẻ con.
Triều Giản không có phản ứng gì, tiếng nạng vẫn duy trì nhịp điệu ổn định.
Trần Ngưỡng không dám quay đầu lại nhìn.
Không lâu sau, bọn họ băng qua hai mảnh ruộng, vòng qua cái ao nhỏ và dừng lại trước một căn nhà tranh.
Trần Ngưỡng đứng đó cứng ngắc, Triều Giản từ phía sau đi lên cùng sóng vai với anh, hơi di chuyển cây nạng về phía anh, trong giây tiếp theo đã bị anh nắm lấy.
Vương Tiểu Bội cũng muốn nắm, nhưng trước khi cô ta có bất kỳ cử động nào, sự im lặng đã bị phá tan bởi một tiếng động rất lớn.
"Phanh"
Triều Giản dùng một cây nạng khác đập vào cánh cửa gỗ.
Nhà tranh không có chút động tĩnh nào.
Tiếng đập cửa vang lên liên tục, một lần đập hai ba cái .......
Nóc nhà bằng cỏ tranh rơi rào rào xuống, lúc căn nhà tranh nhỏ sắp sụp tới nơi thì cửa mở ra từ bên trong.
Trong cửa tối om, không có ánh sáng, chỉ có một chút ánh trăng tràn vào, rơi vào trên người mở cửa, lộ ra một chút đường nét.
Vừa cao vừa gầy.
Trần Ngưỡng bật đèn pin điện thoại lên chiếu, người đàn ông theo phản xạ lấy tay che mắt.
"Mấy người kiếm ai?"
Trần Ngưỡng tắt đèn pin: "Kiếm anh."
Người đàn ông lặng lẽ đứng trong nhà một lúc, rồi nói: "Tôi rất ít khi đi lại trong thôn....!Không biết ba vị tìm tôi có chuyện gì."
"Có thể vào nhà nói chuyện không?" Trần Ngưỡng dùng giọng điệu ôn hòa hỏi.
"Không tiện." Vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên bị một luồng gió từ đâu thổi mở, va vào tường một tiếng "cạch".
Người đàn ông đột nhiên chạy ra khỏi nhà hô lên: "Khương Nhân?"
"Khương Nhân có phải là em hay không, em về rồi đúng không?"
Anh ta nhìn xung quanh, biểu tình vừa nôn nóng vừa nóng bỏng: "Khương Nhân, em về rồi đúng không?"
"Khương Nhân......!Khương Nhân......!Ra đây gặp anh đi......"
Tình yêu giữa người và quỷ ở trong phim thật thấm thía và đáng thương, nhưng khi thật sự xảy ra ở ngoài đời thì chỉ cảm thấy nó rùng rợn.
Trần Ngưỡng nắm chặt cây nạng của Triều Giản, Vương Tiểu Bội thì nắm chặt tay của bản thân mình.
Cánh cửa lại chuyển động, người đàn ông ngừng la hét chạy trở về, chẳng mấy chốc trong phòng đã có nhiều thêm một chút ánh sáng.
Trần Ngưỡng nhắm mắt theo đuôi đi theo Triều Giản vào nhà.
Vương Tiểu Bội ngẩn người đứng ở bên ngoài.
"Khương Miêu." Trần Ngưỡng quay đầu lại hô một tiếng, Vương Tiểu Bội mới cuống quít chạy vào.
Căn nhà tranh không có mạch điện, chỉ dùng đèn dầu, ánh sáng hắt ra qua cái chụp đèn, lờ mờ.
Người đàn ông không quan tâm đến ba người Trần Ngưỡng đi vào, anh ta chỉ lo tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, Trần Ngưỡng chú ý thấy mặt mày của anh ta còn kinh diễm hơn cả người trong bức ảnh.
Không phải người này.
Khuôn mặt này cũng giống như người đàn ông béo lùn trong điện thoại di động của Tiểu Tương, tuổi tác chỉ có thể thông qua thân hình và khung xương cùng làn da đến để xác định.
Một người trung niên, một người là thanh tráng niên.
[*thanh tráng niên* đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi.]
Trần Ngưỡng cẩn thận đánh giá người đàn ông, đó là một khuôn mặt được thời gian ôn nhu đối xử.
Tại sao Khương Nhân lại đưa mặt mũi của mình cho người khác?
Vì trừng phạt?
Ánh mắt của người đàn ông mãi tìm trong vô vọng đột nhiên cứng lại, anh ta nhìn thẳng vào một góc phòng, nhỏ giọng nỉ non nói: "Khương Nhân, em cuối cùng cũng đến gặp anh rồi."
Trần Ngưỡng vô thức nhìn qua, không có gì ở đó cả.
Nhưng biểu hiện của người đàn ông không hề giả tạo.
Trần Ngưỡng tới gần Triều Giản, Vương Tiểu Bội trực tiếp dựa vào tường ngồi trên mặt đất.
"Khương Nhân, đã 5 năm rồi, tại sao đến bây giờ em mới chịu đến gặp anh......" Người đàn ông giơ hai tay lên, làm động tác muốn ôm nhưng lại sợ bị cự tuyệt.
"Tại sao lại biến thành như vậy?"
Người đàn ông lấy tay che mặt, nghẹn ngào nói: "Người anh yêu vẫn luôn là em...!Anh chưa bao giờ nói rằng anh muốn kết hôn với Khương Miêu cả, anh chỉ muốn cưới em, anh không hề nói dối em......"
"Anh đều đã nghĩ kỹ rồi, người nơi này không chấp nhận được chúng ta không sao hết, hai ta có thể nghĩ cách cầu hai bên cha mẹ đồng ý, mặc kệ những người không liên quan kia, hai chúng ta cũng có thể rời đi nơi này, đi tới nơi không ai quen biết chúng ta, còn có rất nhiều con đường có thể chọn, vậy thì tại sao em lại cố tình chọn một con đường chết cơ chứ, tại sao thế Khương Nhân."
"Chuyện hôn nhân của anh và Khương Miêu năm đó rõ ràng không có định ra, là có người cố ý truyền ra như thế, anh đã nói với em....!Em ấy cũng biết chuyện của hai chúng ta....!Em ấy còn hứa sẽ giúp hai chúng ta, dù sao đi nữa thì anh cũng sẽ không cưới em ấy, em quên những gì anh đã hứa với em rồi sao? Anh chỉ là đi tới nơi khác công tác.....!Anh đã nói sẽ trở lại vào đêm cuối cùng của phiên chợ.....!Tại sao em không đợi anh......"
"Có phải trong ba ngày anh không ở đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không, hay là có người khi dễ em, em nói cho anh biết đi, Khương Nhân, tại sao em lại không nói lời nào?"
Đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông tràn đầy trìu mến và cưng chiều: "Đừng tức giận, ngoan...!đừng khóc, em không muốn nói thì không cần nói, chẳng sao cả."
"Khương Nhân, em có biết là khi anh thức dậy vào buổi sáng hôm đó phát hiện khuôn mặt mình biến thành em, trong lòng anh đã hạnh phúc biết bao nhiêu không."
Người đàn ông cười rộ lên nói tiếp: "Anh và em cùng lớn lên ở bên nhau, có thể nhìn thấy em mỗi ngày, mỗi ngày đều nhìn thấy, anh không sợ, tại sao anh lại sợ Khương Nhân của anh được chứ."
"Anh thực sự rất vui vì em chịu đến đây gặp anh."
"Anh thực sự rất nhớ em."
"Khương Nhân, em ôm anh một chút có được không, ôm anh một chút thôi......"
Người đàn ông vừa cười vừa khóc, đáng thương lại thống khổ cầu xin.
Trần Ngưỡng nổi da gà kéo Triều Giản, phải đưa người này đến nghĩa trang để gặp Tiểu Tương và những người khác.
Triều Giản: "Không đưa đi được."
Không đợi Trần Ngưỡng dò hỏi, hắn đã nói: "Đi!"
Đầu óc của Trần Ngưỡng còn không có phản ứng, thì cơ thể anh đã hành động thay anh, chỉ thấy một tay anh nắm lấy Triều Giản, một tay khác kéo Vương Tiểu Bội đi.
Cánh cửa "Phanh" một tiếng đóng sầm lại sau lưng bọn họ.
Ngay sau đó, bên trong truyền đến một tiếng hét thảm thiết làm người nghe sởn cả tóc gáy!
Vương Tiểu Bội cũng bắt chước hét lên, sau khi hét lên cô ta lập tức lấy tay che miệng lại, nước mắt chảy ào ào.
Trần Ngưỡng không khóc, nhưng tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, trong căn nhà tranh nhỏ kia có mùi máu tanh nồng nặc, cùng với tiếng gặm nhấm nhàn nhạt xen lẫn bên trong, anh sợ tới mức cõng Triều Giản lên nhấc chân bỏ chạy.
Vương Tiểu Bội vội vàng đuổi theo hai người.
Trần Ngưỡng rèn luyện cơ thể được một khoảng thời gian rốt cuộc được thể hiện ra trong thời khắc này, anh cõng Triều Giản trên lưng thế mà đi đường còn nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn cả Vương Tiểu Bội, anh cõng Triều Giản cách nghĩa địa không xa mới buông đối phương xuống.
"Làm tôi sợ chết khϊếp." Trần Ngưỡng nói câu đầu tiên từ khi trên đường chạy trốn tới đây.
Vương Tiểu Bội bị cướp mất lời kịch, cô ta mấp máy môi vài lần rồi nói: "Sao tôi lại có ảo giác hình như anh còn sợ quỷ hơn so với tôi thế."
Trần Ngưỡng im re.
"Nghỉ một lát đã." Trần Ngưỡng đặc mông ngồi xuống mặc kệ đây là chỗ, ngồi xong còn kéo nhẹ ống quần của Triều Giản.
Triều Giản ném thứ gì đó cho anh.
Trần Ngưỡng nhặt nó lên sờ sờ, lại bóp bóp, là một viên kẹo khỉ lông vàng khác: "Tôi không phải muốn ăn cái này."
"Không có thứ khác." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng: "......!Không phải, tôi không muốn ăn thứ gì cả, tôi chỉ muốn nghe câu nói chuyện."
"Tôi không có gì muốn nói hết." Triều Giản nhìn xuống anh, "Anh đang ngồi trên bãi rác."
Trần Ngưỡng không muốn di chuyển, bãi rác thì bãi rác đi, có sao đâu.
Triều Giản chậm rãi nhả ra một câu:"Là quần áo của người chết chưa đốt."
Trần Ngưỡng lập tức bật dậy.
Vương Tiểu Bội lại muốn nâng cao đề-xi-ben thét chói tai, nhưng đột nhiên tiếng nạng đập vào đá khiến cổ họng cô ta nghẹn lại, buộc cô ta phải nuốt lại tiếng hét trở vào.
Hầu hết nội tâm của con gái đều mềm mại và tinh tế hơn con trai, theo thời gian trôi qua, sự hoảng sợ của Vương Tiểu Bội dần dần bị cảm tính ngăn chặn, cô nhịn không được cảm thán nói.
"Thật ra đồng tính luyến ái ở thời đại của chúng ta bây giờ cũng còn có nhiều người nói này nói nọ, huống chi là thời đại cũ thì càng......"
Vương Tiểu Bội vội vàng lớn tiếng nói: "Tôi không phải nói không tốt!"
"Tôi nghĩ tình yêu không nên phân chia theo giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, không tồn tại thế này mới cao quý, thế kia thì đê tiện, nam nữ yêu nhau mới nhận được sự tôn trọng, giới tính thứ ba thì nên bị kỳ thị."
Cô nghiêm mặt nói: "Dù là tình yêu khác giới hay tình yêu đồng giới thì cũng như nhau, hai con người, một mối quan hệ, có duyên phận gặp nhau và có đủ sự chân thành......"
"Giới tính là vô tội, là quan niệm của thời đại đã tạo nên bầu không khí xã hội ngày nay....!Không phải lỗi của ai cả, không có điều gì mới điều gì là sai, đều do thời gian mà thôi, tôi tin rằng một ngày nào đó trong tương lai, đồng tính và hôn nhân đồng giới sẽ không còn xa lạ hay bị xem như dị