Tác giả: Tây Tây Đặc
Hàm nghĩa đằng sau tổng số tiền lợi nhuận 1500 đồng là gì, chắc chắn không có mấy người biết được, mà người sửa giày là một trong số người biết đó, nhưng ông ta trừng Vương Khoan Hữu một lúc thì lại tiếp tục đi loanh quanh trong phòng, cái miệng tái xanh mím đến rất chặt.
Mắt thấy thợ sửa giày không có ý định tiết lộ bất cứ thông tin nào, bốn người trong phòng đều bắt đầu xuất hiện trạng thái nôn nóng ở các mức độ khác nhau.
Vương Khoan Hữu là người nghiêm trọng nhất.
Loại linh cảm rất không xong kia vẫn luôn lượn lờ ở đáy lòng hắn, đó là một loại báo động trước khi tử vong, bản thân hắn không thể sống đến cuối cùng.
Thợ sửa giày không chịu mở miệng, vậy thì cục diện hiện tại có thể dùng hai từ bế tắc để hình dung.
Điều này tương đương với việc, manh mối ở ngay trước mắt, nhìn thấy rồi nhưng lại không lấy được.
Sự ổn định và kiên nhẫn trong mắt Vương Khoan Hữu từng tấc từng tấc mà tan rã, huyết sắc bị giấu ở phía dưới dần dần thấm ra, sớm chết muộn chết đều là chết, không bằng chết sớm một chút để được giải thoát, sẵn tiện giúp mọi người làm một bài kiểm tra thí nghiệm luôn cũng rất tốt.
Còn thí nghiệm bằng cách nào ấy hả......
Vương Khoan Hữu đá một cước vào bụng thợ sửa giày.
Một màn này không hề được báo trước, Trần Ngưỡng đang dựa vào tủ quần áo còn chưa kịp ngăn cản.
Thợ sửa giày bị đá ngã ngửa về phía sau, đầu nặng nề đập vào mép giường, còn vang lên một tiếng rất vang dội, có lẽ quá ngỡ ngàng nên ông ta ngây người một hai giây, rồi mới phát ra tiếng hét đau đớn đầy thảm thiết: "A --"
Vương Khoan Hữu túm lấy thợ sửa giày, lại cho thêm một cước.
"Khương Nhân....!anh....!sao anh lại làm thế......" Trần Tây Song hoảng hốt nhìn Vương Khoan Hữu kêu lên.
Cả Trần Ngưỡng và Lưu Thuận đều có sắc mặt ngưng trọng.
Vương Khoan Hữu không lên tiếng, da mặt trắng nhợt của hắn căng chặt, hai tay nắm thành nắm đấm đứng yên tại chỗ, mắt nhắm lại, lông mi không ngừng run loạn, trước ngực phập phồng không ngừng lên xuống.
Một giây, hai giây......!Mười giây......!Nửa phút......
Một phút......!Hai phút......
Không có việc gì......
Không chết!
Nắm đấm của Vương Khoan Hữu từ từ nới lỏng, hắn hoạt động những ngón tay cứng ngắc và lạnh lẽo của mình vài lần, trong mắt như chứa ánh sáng cùng ba người Trần Ngưỡng nhìn nhau.
Đánh trưởng bối nhà họ Khương không tính phạm quy.
Rất tốt, vậy có thể buông tay buông chân ra mà hành động rồi.
Người văn nhã lịch sự một khi động thủ không hề nhẹ nhàng uyển chuyển chút nào, Vương Khoan Hữu đã tiến vào thế giới nhiệm vụ hai lần, lần nhiệm vụ thứ nhất đã dạy cho hắn hành vi bạo lực, quá thô bạo, hắn cảm thấy bình thường cũng không cần dùng đến.
Trừ khi lúc không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa mới dùng.
Giống như bây giờ.
Thợ sửa giày không ngoan cường được bao lâu thì đã nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Đừng đánh......!Đừng đánh đừng đánh......!Khụ......!Khụ khụ!" Thợ sửa giày nhổ ra một búng máu, "Tôi nói, tôi biết gì đều nói......!Tôi đều nói hết, tôi nói......"
Áo sơ mi của Vương Khoan Hữu dính vào lưng ướt sũng, hắn kéo áo khoác ngoài ra ngồi ở bên cạnh Trần Ngưỡng thở dốc: "Vậy thì nói từ đầu đi."
Thợ sửa giày chống tay xuống đất ngồi dậy, thân thể dựa vào cạnh giường, một khắc sau lại hoảng hốt lồm cồm bò đi, ngồi ở giữa phòng, chỗ nào cũng không dám dựa.
"Họp chợ là một phong tục ở vùng này, mở từ sáng đến tối không nghỉ, bày suốt ba ngày, người làng khác phải đi bộ một quãng đường dài tới đây để bán những thứ họ mang theo, rồi mua những thứ họ cần dùng trong một năm, năm nào cũng vậy, rất náo nhiệt."
Thợ sửa giày lau máu trên miệng: "Cho đến 5 năm trước."
"Chợ của lần đó cũng giống hệt như năm nay, vẫn là những con người này, tất cả mọi người đều đang ở đây......!Đều đang ở đây......"
Trong mắt thợ sửa giày có hồi ức, cũng có sợ hãi: "Năm đó tôi trở về họp chợ như thường lệ......"
Lưu Thuận ngắt lời: "Chờ đã, tại sao ông không sống ở thôn Lão Tập?"
"Khi còn trẻ, tôi đã gặp một cô gái ở trong chợ, trong ba ngày đó cả hai đều cảm thấy đối phương rất tốt, sau đó đã bàn tới việc hôn nhân."
Âm lượng của thợ sửa giày đột nhiên giảm xuống rất nhỏ: "Cô ấy không gả tới đây, mà là tôi đi qua bên đó......"
Trần Tây Song lẩm bẩm: "Vào cửa ngược à." [ý là ở rễ đó.]
Thợ sửa giày nghe thấy rống lên: "Ta còn mang họ Khương!"
"Rống cái gì mà rống." Lưu Thuận sợ tới mức thót tim mấy cái, "Đi ở rể thì có sao đâu, cũng không phải chuyện gì mất mặt, ông nói tiếp đi."
Thợ sửa giày lau mặt, áp xuống nan kham và phẫn nộ nói tiếp: "Sau đó tôi vẫn luôn sống ở thôn Đại Hà, chỉ trở lại vào ngày họp chợ mỗi năm một lần."
"Lần họp chợ đó của 5 năm trước, ngày đầu tiên cùng ngày hôm sau cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng vào đêm hôm sau, đã rất khuya......"
Thợ sửa giày lại chìm vào ký ức, giọng nói có chút run run: "Thôn trưởng tới nhà tôi nói một chuyện, ông ấy nói thân thể cháu trai tôi có khiếm khuyết, làm nhà họ Khương đều rối loạn, cũng đã bị truyền ra ngoài, tôi, tôi không hề cảm thấy ghê tởm, tôi thật sự không nghĩ như vậy, tôi là chú ba mà nó kính trọng nhất, mỗi năm trở về họp chợ tôi đều sẽ đi xem nó, quan tâm hỏi han nó, mỗi lần nhìn thấy tôi nó đều rất vui vẻ, quan hệ giữa tôi và nó luôn rất tốt, sao tôi có thể sẽ kỳ thị thân thể khiếm khuyết của nó cơ chứ, tôi chỉ hơi kinh ngạc."
"Thật đó, tôi thật sự chỉ là không thể tưởng được mà thôi, tôi không cố ý làm ra hành động xa lánh nó! Mặc kệ nó biến thành thế nào đi nữa, thì tôi vẫn luôn là chú ba của nó, sẽ vẫn luôn là như vậy!" Thợ sửa giày vội vàng hướng về phía gầm giường, ngoài cửa sổ, nóc nhà lớn tiếng nói.
Bốn người còn lại trong phòng: "......"
Trần Ngưỡng nói: "Hắn không có ở đây, chú không cần như vậy."
Nhãn cầu của thợ sửa giày như sắp lòi ra bên ngoài, rống lớn: "Cậu nói tôi không cần làm vậy là ý gì? Mỗi một chữ tôi nói ra đều là lời thật ở trong lòng!"
"Người nhìn người có thể nhìn không rõ, nhưng quỷ nhìn người thì sao, chú cảm thấy có thể thấy rõ không, chú ba?"
Đồng tử của thợ sửa run rẩy, sinh mệnh lực vốn chẳng còn thừa bao nhiêu bây giờ chẳng còn mấy.
Trần Ngưỡng bảo thợ sửa giày nói tiếp.
"Đêm hôm đó hình như là sớm hơn một chút so với lúc này, nó chạy tới tìm tôi, lúc ấy tôi sửa giày nguyên một ngày nên rất mệt mỏi, tính tình cũng dễ nổi nóng nên khi nghe thấy nó ở ngoài cửa sổ gọi tôi, tôi đã cầm lấy một chiếc lọ bằng sứ ném ra ngoài."
Thợ sửa giày dùng hai tay che mặt, áy náy nghẹn ngào nói: "Vừa ném xong tôi đã rất hối hận, nếu tôi để cho nó vào nhà, rồi cùng nó nói chuyện đàng hoàng với nhau, thì có lẽ ngày hôm sau nó đã không lựa tuyệt lộ để đi."
Trần Ngưỡng hỏi: "Hắn chọn cách tự sát?"
Tiếng nghẹn ngào của thợ sửa giày dừng lại, đổi thành tiếng thở hổn hển hỗn loạn đến không thành hình.
Trần Ngưỡng và ba người Vương Khoan Hữu liếc nhau, xem ra Khương Nhân không phải tự sát, mà là bị gϊếŧ, chết ngay trong chợ.
"Không phải như vậy đâu, không phải như mấy người nghĩ đâu, nó chỉ là không được trị liệu kịp thời mới chết."
Thợ sửa giày nước mắt giàn giụa: "Lúc đó nó nằm sấp trên cầu bất động, mọi người đều cho rằng nó chỉ đang hôn mê, tới lúc thu dọn quầy hàng mới phát hiện nó đã sớm......!Đã sớm......"
Trần Ngưỡng đột ngột đứng lên: "Nằm ở trên cầu? Các người đâu, nhìn thấy hắn như vậy nhưng vẫn tiếp tục dạo chợ mua sắm như thường?"
Thợ sửa giày như người sắp chết, chỉ luôn hít vào chứ không thở ra.
"Hừ, vậy mà vừa rồi ông còn nói nghe hay lắm, cái gì mà mặc kệ hắn biến thành thế nào, thì mình vẫn luôn là chú ba yêu thương hắn nhất cơ đấy." Trần Tây Song lau sạch máu trên tay, tiếp tục che lại cái trán, không chút lưu tình châm chọc lão.
Thợ sửa giày trông có vẻ bẽ mặt, cực kỳ tức giận gào lên: "Ngươi cho rằng ta không muốn cứu cháu mình sao? Lúc ấy có rất nhiều người vây quanh, ta không chen qua được!"
Cái lý do thoái thác nực cười này làm bốn người Trần Ngưỡng quả thật vô ngữ.
Có lẽ mấy lời này mỗi ngày ông ta đều tự nói cho chính mình nghe, thôi miên từng ngày một thì về lâu về dài, cũng tự cho rằng đó chính là sự thật.
Trần Ngưỡng không muốn hỏi chi tiết về cái chết của Khương Nhân, anh bước tới chỗ người sửa giày, từ trên cao nhìn xuống: "Chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ấy chết?"
Thợ sửa giày rũ cái đầu dính đầy bụi bẩn xuống: "Năm đầu tiên sau cái chết của đứa nhỏ đó, thôn Lão Tập vẫn gió êm biển lặng, năm thứ hai nhà họ Khương bị một trận hoả hoạn lớn thiêu rụi, năm thứ ba......"
Cơ thể ông ta run rẩy nói tiếp: "Năm thứ ba đã trở thành như hiện nay."
Trần Ngưỡng nghe được thông tin này, trong lòng không có bao nhiêu ngoài ý muốn, anh đoán được Khương Nhân ngay từ đầu không phải lệ quỷ, về sau mới có chú oán lớn như vậy.
"Còn số tiền lợi nhuận 1500 đồng thì sao?"
Thợ sửa giày dùng khuôn mặt bầm dập của mình nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đứa trẻ đó lớn lên rất hiểu chuyện, mấy người không biết đâu, nó thật sự rất ngoan."
Trong lòng bốn người Trần Ngưỡng nói, chúng tôi biết.
"Từ khi năm 14 tuổi đứa trẻ này đã mở một quầy hàng, bán xuyên suốt từ sáng đến tối muộn, quả thật làm ăn buôn bán rất tốt, cũng là người bán được nhiều thứ nhất trong thôn."
Thợ sửa giày nói: "Tôi tưởng nó muốn tích cóp tiền để cưới vợ, còn trêu nó nói tuổi còn trẻ mà đã nghĩ tới chuyện đó rồi cơ à, sau lại...!khi đứa trẻ này xảy ra chuyện rồi tôi mới biết được ẩn khuất ở bên trong từ miệng của Khương Miêu."
"Là Khương Miêu, Khương Miêu nó......"
Thợ sửa giày lẩm bẩm nói: "Từ rất sớm nó đã nói với đứa trẻ tội nghiệp kia rằng chỉ cần kiếm được thật nhiều tiền, thì sẽ được nhà họ Khương nhìn nhận và tôn trọng, đứa cháu gái này của tôi còn nói với anh trai mình rằng sẽ giúp nó nói chuyện trước mặt Khương Đại."
"Hắn thật tin lời Khương Miêu nói?"
"Khương Đại thiên vị Khương Miêu, từ nhỏ đã chiều chuộng, xem như muốn gì được nấy, lời nó nói rất có trọng lượng trước mặt Khương Đại."
Trần Tây Song mang danh người cực kỳ yêu thích coi phim cẩu huyết, manh mối về tình tay ba vừa lú ra, thì trong đầu hắn đại khái đã bổ xung xong khúc cuối luôn rồi rồi, phim truyền hình máu cún hiện giờ đầy ra thế kia, đại đồng tiểu dị mà, xem nhiều liền sẽ giống hắn thôi, biết cực kỳ rõ khúc máu cún tiếp theo mà thằng cha biên kịch sẽ viết, thế mà lúc này nghe xong thợ sửa giày kể lại chuyện của Khương Nhân, hắn lại bình tĩnh không được, cực kỳ tức giận nói.
[*đại đồng tiểu dị* chả khác nhau gì mấy]
"Khương Nhân đưa hết số tiền bản thân kiếm được cho Khương Đại, nhưng Khương Đại lại tiêu hết số tiền đó lên người của Khương Miêu?"
"Không có." Thợ sửa giày nói.
Biểu tình của bốn người Trần Ngưỡng thay đổi rõ rệt, chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai rồi? Cả bọn còn chưa kịp giao lưu bằng mắt, thì đã nghe đối phương nói một câu: "Khương Đại đã để dành lại, làm của hồi môn cho Khương Miêu."
"......"
Bộ có gì khác nhau hả? Nó chỉ được dùng hết trong một lần mà thôi.
Trần Ngưỡng nhìn di động, đã 2 giờ: "Nói cách khác thì 1500 đồng, là số tiền mà những năm đó Khương Nhân đã tích cóp được phải không?"
"Không phải." Thợ sửa giày lại phán một câu kinh người.
"Một năm trước khi đứa trẻ kia chết, nhà họ Khương làm ăn buôn bán thất bại, tới mức phải lấy của cải của dòng họ để lại đem đi bán."
"Nhưng đứa trẻ này cho rằng tài sản của bề trên để lại dù sao cũng không thể bán đi được, còn nhờ tôi thuyết phục những người còn lại trong nhà họ Khương, tôi nói khuyên không được."
Bầu không khí trong phòng lại thay đổi.
Trần Ngưỡng nhét điện thoại vào túi rồi dùng tay siết lấy nó thật mạnh.
Thảo nào ai bán đi tài sản của dòng tộc thì sẽ chết.
Chú oán của Khương Nhân thế nhưng thật là vì gia tộc họ Khương, vì một gia tộc đã từ bỏ hắn.
Thật là đáng buồn.
"Chuyện này liên quan gì đến Khương Miêu?"
"Lúc còn sống nó rất quan tâm tới cô em gái là Khương Miêu này, Khương Miêu nói