Tác giả: Tây Tây Đặc
Trần Ngưỡng nghe xong lời thôn trưởng nói, cả người anh giống như bị rất nhiều đôi tay ấn vào trong thùng nước đá.
Cảm giác nghẹt thở và sự lạnh lẽo thấu xương đang vọt vào người anh.
Nói theo cách khác thì có nghĩa là, từ khi bắt đầu đếm nhân số tính bình quân đầu người, đám người bọn họ không phải mười một người, mà là mười người.
Có một người đã chết vẫn luôn xen lẫn vào bên trong.
Chỉ là hai lần đầu tiên không ai phát hiện ra, lần này xuất hiện sự bất thường mới biết được.
Thế con quỷ kia là ai?
Trần Ngưỡng buông bàn tay đang nắm lấy Triều Giản xuống, anh lau một tay mồ hôi lên quần áo, các khớp ngón tay đã cứng đờ, cử động không được linh hoạt cho lắm.
Bảy người lúc này có anh, Triều Giản, Tiểu Tương, Vương Khoan Hữu, Trần Tây Song, Tiền Tần, còn có......
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào Khương Miêu duy nhất còn sống.
Đó là một cô gái nhỏ, cô bé có bím tóc dài được buộc bằng một sợi dây màu đỏ để trên vai, làn da trên khuôn mặt hơi thô ráp, cơ thể nhỏ gầy, trên người mặc một bộ đồ cũ kỹ.
Cô gái cúi gằm mặt đứng đó, không nói chuyện, không khóc hay la hét, mắt cứ nhắm nghiền.
Bất luận là hai người Khương Nhân cùng thôn không kiếm đủ tiền bị phạt, thiếu tay thiếu chân kêu la thảm thiết, dưới đất đầy máu, hay là Khương Miêu từ nơi khác tới bị gϊếŧ một cách dã man, cô gái này đều không có phản ứng gì.
Ngay cả sự thất bại bất ngờ của Vương Khoan Hữu, hay lúc thôn trưởng nói có một loại khả năng đó chính là nhân số không đúng, trong bảy người bọn họ có một đứa không phải là người, một quả bom làm người ta kinh hãi như vậy quăng ra, cô cũng chưa từng mở mắt.
Cô tựa như vẫn luôn ở trong thế giới của riêng mình chờ đợi một kết quả, hết thảy người cùng sự vật xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến được.
Có thể thảm trạng của một đám người năm ngoái làm cô cảm thấy vừa bi quan vừa tuyệt vọng, hoặc cũng có lẽ không chịu nổi loại tra tấn này, bản thân cô không muốn chết bằng những cách đáng sợ giống như tất cả Khương Miêu phía trước, cho nên đã sớm lựa chọn tự sát?
Trần Ngưỡng nghĩ tới loại khả năng này, những người khác đương nhiên cũng nghĩ tới.
Ai là quỷ đã quá rõ ràng.
Thôn trưởng đi tới trước mặt cô gái nhỏ, rồi lại thận trọng lùi vài bước kéo ra khoảng cách với cô, ông cầm tẩu thuốc lá dài đưa ra sau lưng, khuôn mặt già nua nhăn nheo lại xám xịt gọi: "Khương Miêu."
Hàng mi đang nhắm chặt của cô gái hơi động, rồi từ từ tách ra, lộ ra một đôi mắt vừa khô vừa đỏ.
Bàn tay cầm tẩu thuốc sau lưng thôn trưởng phát run, ông dùng giọng điệu của trưởng bối, nói: "Ngươi không nên ở chỗ này, đi đến nơi ngươi nên đi đi."
Cô gái nhỏ ngây ngô há to miệng.
"Đi đi!" Thôn trưởng quay đầu đi, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, "Chị của ngươi khẳng định đang đợi ngươi ở đó, mau đi đi thôi."
Cô gái nhỏ dường như mới kịp phản ứng, đôi mắt mở to lên hết cỡ, kinh ngạc lại vội vàng nói: "Thôn trưởng, con......!con không......!con là......"
"Không phải."
Không biết từ khi nào Tiểu Tương đã tới gần cô gái nhỏ, một phát nắm lấy tay cô bé.
"Không phải cái gì?"
"Cô bé này là người." Tiểu Tương nói.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Đúng đúng con là người, là người!" Cô gái nhỏ vội vàng gật đầu, "Thôn trưởng con chưa có chết, con còn sống, tại con sợ quá mới không dám ra tiếng, năm nay con bán được rất nhiều thứ, kiếm được rất nhiều tiền."
Bả vai cô gái run rẩy vì khóc nức nở, không hiểu tại sao mọi người lại hoài nghi đến trên đầu mình.
"Không phải con thật mà, người trà trộn vào không phải còn đâu thôn trưởng."
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nếu Khương Miêu của thôn Lão Tập còn sống......
Vậy thì con quỷ đó là một trong những nhiệm vụ giả!
Trên lưng Trần Ngưỡng chảy ra mồ hôi lạnh, Vương Khoan Hữu đã bị trừng phạt sắp ngất xỉu khẳng định không phải quỷ, còn dư năm người.
Anh không phải, Triều Giản cũng không phải.
Còn lại ba người.
Tiểu Tương, Trần Tây Song, Tiền Tần.
Trần Ngưỡng quay đầu nhìn ba người bọn họ, cuối cùng tầm mắt anh dừng lại trên người Trần Tây Song có vết thương chồng chất.
"Anh nhìn tôi làm chi?" Trần Tây Song chớp chớp đôi mắt đỏ như máu của mình hỏi.
Phát hiện có thêm vài tầm mắt đổ dồn về phía mình, vẻ mặt hắn chẳng hiểu ra sao: "Mấy người cũng nhìn tôi là sao?"
Không ai nói chuyện.
"Đừng nói mấy người đều cảm thấy con quỷ đó là tôi đấy nhé......"
Trần Tây Song sững sờ chỉ vào bản thân mình: "Không phải đâu, mấy người nhầm rồi, tôi vẫn có nhiệt độ cơ thể."
Hắn sờ sờ mặt của mình rồi lại đi sờ ngực trái: "Tôi cũng có nhịp tim này, có thiệt mà!"
Trần Ngưỡng dùng dư quang quan sát Tiểu Tương và Tiền Tần, thấy hai người không có gì không đúng, bàn tay anh đang bấu lấy Triều Giản hơi dừng, ánh mắt lại rơi vào người Trần Tây Song.
Sao không ai chịu tin tôi kia chứ, nước mắt ủy khuất của Trần Tây Song đều chảy ra rồi.
"Mấy người có thể tới kiểm tra tôi."
Cậu ta chỉ vào cô gái nhỏ của thôn Lão Tập: "Kiểm tra tôi giống như cô ấy lúc nãy đi."
Vẫn không có ai để ý đến lời cậu ta nói.
"Trần Ngưỡng!"
Trần Tây Song đã quên mất kiêng kị không thể gọi sai tên, trực tiếp gọi ra tên thật của anh: "Anh đã đụng qua tôi còn gì, nói tôi vẫn ấm anh nhớ không."
Bị gọi tên, trong chớp mắt Trần Ngưỡng đã sửng sốt, anh cảm thấy rất lâu rồi mình không nghe thấy cái tên này, khi đối diện với ánh mắt cầu cứu của Trần Tây Song, anh chỉ có thể hé miệng nói một câu: "Lúc đó là giữa trưa."
"Nhưng mà, nhưng mà tôi......" Trần Tây Song bất lực cắn ngón tay, "Cả buổi chiều tôi chưa từng rời khỏi quầy hàng của mình, tôi có nghe lời anh nói, vẫn luôn nhớ rõ, tôi chỉ bán đồ, tôi không có rời khỏi......"
Đột nhiên nói đến đây, cậu ta lại trợn to hai mắt.
Không đúng, hắn có rời khỏi quầy hàng của mình.
"Tôi rời khỏi, sao lại như vậy, tại sao tôi lại rời khỏi quầy hàng của mình, tôi rời đi làm gì......"
Trần Tây Song hốt hoảng lẩm bẩm, tay lại sờ lên vị trí trái tim.
Bàn tay biến thành lạnh ngắt, dưới lòng bàn tay cũng không có nhịp tim đập.
Trần Tây Song lung lay xoay người lại, ngước khuôn mặt đầy nước mắt nhìn mọi người, ngơ ngác nói: "Tôi nhớ ra rồi, tôi đã chết."
Trần Tây Song là quỷ.
Cậu ta không biết mình đã chết, còn ngốc nghếch cùng những người khác xếp hàng, trải qua từng đợt từng đợt kiểm tra số tiền bình quân đầu người chết chóc.
Căng thẳng, hoảng loạn, may mắn, rồi lại căng thẳng ......!Vài loại cảm xúc cứ thay nhau tuần hoàn tới lui.
Chấp niệm phải hoàn thành nhiệm vụ để trở về cứ gao bọc lấy cậu ta.
Cho tới tận bây giờ cậu ta mới nhớ tới bản thân mình đã chết.
Trần Ngưỡng nhớ đến hình ảnh giữa trưa cả người Trần Tây Song dính đầy lông vịt, lảo đảo chạy lên trên cầu, toàn thân trên dưới đều là vết thương xanh tím.
Chỉ sợ khi đó sinh mệnh của Trần Tây Song đã được nối liền với Khương Nhân.
Năm đó Khương Nhân nằm sấp ở trên cầu mà chết, có lẽ khi hắn trút hơi thở cuối cùng, Trần Tây Song cũng sẽ chết cùng một lúc với hắn.
Người nào là quỷ hiện tại đã được làm rõ.
Tiếng khóc đáng thương hoà lẫn mùi máu tươi nồng nặc, tạo ra một sự tuyệt vọng làm người tê cả da đầu.
Mấy người còn sống căn bản không để ý đến những thứ khác, vì thần chết đang đứng ngay ở bên cạnh bọn họ.
Vị thần không ai muốn gặp này có thể lôi bọn họ đi bất cứ lúc nào.
Thôn trưởng không trì hoãn nữa, ông bắt đầu làm lại lưu trình đếm nhân số, từ Trần Ngưỡng đến Triều Giản, rồi đến Tiểu Tương, Tiền Tần, cô gái nhỏ, ông đếm tới đếm lui thêm vài lần, xác định không đếm sai mới thôi.
"Năm người."
Thôn trưởng lấy tẩu thuốc lào ra hút hai ngụm: "Mỗi người là 300."
Năm ngón tay của Trần Ngưỡng đang bấu lấy cánh tay Triều Giản bỗng tăng thêm sức.
Anh chỉ siết chặt thứ mình đang nắm bằng một cách vô thức.
Trần Ngưỡng chỉ biết thu nhập của bản thân và Triều Giản, anh không biết Tiền Tần, Tiểu Tương, còn có cô bé Khương Miêu của thôn Lão Tập kiếm được bao nhiêu tiền, có nhiều qua con số này hay không.
Không thể thiếu người nữa.
Thôn trưởng nhìn danh sách, trên đó xuất hiện một hàng chữ, ông nhìn theo đó đọc ra.
"Số tiền bình quân đầu người toàn bộ......"
Thôn trưởng sửng sốt, khuôn mặt khô khốc dán sát lên danh sách, sau vài giây ông run rẩy đưa tẩu thuốc lên miệng.
Tay ông run dữ dội, nửa ngày cũng chưa bình thường lại được.
"Thông qua rồi ......!Lợi nhuận......" Tẩu thuốc trong tay thôn trưởng rơi xuống đất, "Tổng số tiền 1500 đồng đã kiếm đủ ......!Hoàn thành rồi"
"Hoàn thành rồi......"
Ông cụ cứ như đang nằm mơ, dẫm lên cái tẩu thuốc lào luôn không rời tay của mình rời đi.
Trần Ngưỡng cũng tưởng mình nằm mơ.
Lúc bắp chân bị cây nạng gõ hai cái, anh mới hoàn hồn lại.
An toàn rồi.
Vòng này an toàn rồi.
8 giờ rưỡi còn có một lần nữa.
Lúc này đã 7 giờ 55 tối, cách 8 giờ rưỡi rất gần, cả năm người đều ở nguyên chỗ cũ đợi thời gian đến.
Mấy bãi máu trên mặt đất chảy tới cùng một chỗ, tụ thành một vũng máu lớn.
Hai người Khương Nhân kia đã hôn mê, cũng không thấy ai trong thôn tới lo cho bọn họ.
Trần Ngưỡng nhìn cô gái nhỏ trong thôn Lão Tập.
"Bái tổ, bái tổ xong mới được."
Cô gái nhỏ hiểu ý nói một câu rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Cô gái nhỏ này đinh ninh chỉ cần mình nhìn không thấy, sự hoảng sợ trong lòng cũng sẽ được giảm bớt đi.
Trần Ngưỡng từ trong câu nói của cô gái nhỏ biết được một tin tức, đợi đến khi sự tình hoàn toàn kết thúc, người trong thôn mới có thể khiêng bọn họ đi chữa trị.
Anh thoáng nhìn thấy gì đó, hô hấp dồn dập hơn nửa nhịp, thi thể của Vương Tiểu Bội biến mất rồi.
Cánh tay trái của Vương Khoan Hữu đã không còn, vì mất máu quá nhiều, anh ta gần như thoi thóp nằm bẹp trên vũng máu, cơ thể thỉnh thoảng lại co giật vì đau đớn.
"Thời gian rời khỏi thế giới nhiệm vụ là 8 giờ rưỡi, chỉ cần anh gắng gượng còn thở là có thể quay về." Tiêu Tương vẫn bình tĩnh như trước.
"Về không được, về không được rồi, không hoàn thành nhiệm vụ kiếm đủ số tiền bình quân đầu người, nhiệm vụ sẽ được tính thành thất bại."
Vương Khoan Hữu đứt quãng nói: "Sẽ vĩnh viễn......Ở lại nơi này mãi mãi."
Hắn gắng sức mở mắt, cố gắng làm cho mình trông có sức sống hơn: "Không còn chú oán, nơi này sẽ là một thôn xóm bình thường, tôi ở chỗ này sinh hoạt cũng không tồi."
Nói xong, còn tự mình cười khẽ một tiếng.
Hà tất gì phải lừa mình dối người, tóm lại là về không được.
Thế nên loại kết thúc nào cũng không còn quan trọng nữa.
Tiểu Tương nhìn ra Vương Khoan Hữu đã nhận mệnh, cảm xúc thất bại cũng được bao bọc bởi sự nhẹ nhõm, cô không nói gì nữa.
Quả thật như lời anh ta nói, không kiếm đủ tiền vượt qua bình quân đầu người sẽ bị tính thành nhiệm vụ thất bại.
Nhiệm vụ lần này khác hoàn toàn so với những lần trước.
Các quy tắc không thể sự dụng chung.
Tiểu Tương bất thình lình nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn Trần Ngưỡng.
Không đợi Trần Ngưỡng nói chuyện, Vương Khoan Hữu đã nói với anh: "Cuốn nhật ký......!Cho anh......"
Môi Trần Ngưỡng hơi mở rồi lại khép, hầu kết lăn lộn, anh im lặng một lát, rồi nói: "Được, tôi sẽ mang nó về."
Vương Khoan Hữu cuối cùng lộ ra biểu tình như nguyện{mãn nguyện}.
So với Tiểu Tương, thì hắn vẫn thích tam quan của Trần Ngưỡng hơn.
Hắn hy vọng Trần Ngưỡng có thể đi đến cuối cùng.
Hai tròng mắt của Vương Khoan Hữu chuyển về một hướng, anh nhìn thiếu niên chống nạng khiến mình luôn nhìn không thấu kia, đồng tử bắt đầu giãn ra, từ từ nhắm mắt lại.
Trần Ngưỡng đi qua dò xét hơi thở của Vương Khoan Hữu, tuy rất nhẹ nhưng vẫn