Trần Ngưỡng không nghe rõ, Triều Giản có thính giác nhạy bén, lại thờ ơ.
"Cậu có gặp Phùng lão và tiểu người câm không?" Trần Ngưỡng hỏi Văn Thanh.
"Không gặp."
Đáp án này không ngoài dự liệu Trần Ngưỡng, anh đại khái đã đoán được, nhiệm vụ kia là tuần hoàn, có vô số trạm ga tàu hỏa, vô số cạm bẫy chết chóc.
Xác suất gặp được nhau không có cách nào ước tính, toàn dựa vào vận khí.
Trần Ngưỡng dùng giọng điệu thương lượng nói: "Văn Thanh, nhiệm vụ lần này cậu có thể thành thật một chút không?"
"Không được đâu." Văn Thanh thổi bong bóng, "Tôi sẽ chết."
Trần Ngưỡng: "Cái gì?"
Văn Thanh cười khẽ: "Nếu sống không thú vị, tôi sẽ chết."
Trần Ngưỡng nghe thế giật mình, rồi cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì anh nghe ra được, những lời Văn Thanh vừa nói không phải trang bức, mà là tình cảm chân thật.
Trần Ngưỡng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên không nói được lời nào.
Anh nhớ tới, một đoạn thời gian sau khi tỉnh dậy trong trung tâm phục hồi chức năng, anh cảm thấy mệt mỏi với thế giới bởi sự nhàm chán tẻ nhạt, không muốn dọc theo con đường nhân sinh đứt gãy đi xuống nữa.
Về nhà vẫn không có tinh thần gì, không ý chí chiến đấu, không phương hướng, cảm thấy sinh hoạt hiện tại không gợn nổi một chút bọt nước, về sau cũng sẽ vĩnh viễn không có.
Là thế giới nhiệm vụ cho anh một mục tiêu, do đó sự nhiệt tình của anh được tụ lại.
Trần Ngưỡng trầm ngâm nhìn người thanh niên trước mặt.
"Trong phòng thay đồ nam có gì không?" Văn Thanh nhai kẹo cao su.
Trần Ngưỡng nói: "Một ít tóc dài."
Động tác nhai của Văn Thanh dừng lại: "Nữ quỷ à?"
"Rốt cục cũng có một nữ quỷ, tôi thích tiểu tỷ tỷ." Văn Thanh vui vẻ chạy về phía phòng thay đồ.
Cứ như một đứa trẻ tìm kiếm món đồ chơi mình yêu thích.
Trần Ngưỡng liếm đôi môi khô khốc của mình, Triều Giản cho anh cảm giác hắn trời sinh đã thích hợp với thế giới nhiệm vụ, thích ứng với quy tắc ở đây như cá vào biển rộng, mà Văn Thanh thì đang tự biến mình thích thế giới nhiệm vụ.
Cả hai không giống nhau.
Mười phút sau, mười người ngoại trừ kẻ say rượu đều tụ tập dưới tấm bạc che nắng màu xanh lam.
Khi Văn Thanh nói bãi tắm có nữ quỷ, mục tiêu nhiệm vụ rất có khả năng chính là nó, người phản ứng mạnh nhất chính là Hà Tường Duệ, một thân cơ bắp cứng rắn của hắn đều run rẩy.
"Tại sao, tại sao lại có quỷ?" Hà Tường Duệ sợ tới mức gào khóc.
Mãnh nam rơi lệ, họa phong đột biến.
"Các người nhìn tôi làm gì." Hà Tường Duệ bị mọi người nhìn, nước mắt to như hạt đậu muốn rơi nhưng không rớt, phối hợp với da mặt nam tính mười phần, có chút buồn cười.
"Huấn luyện viên Hà, nhìn bắp tay, cơ ngực, cơ bụng, eo cơ......" Triệu Nguyên nói một câu, chọc một cái.
Hà Tường Duệ coi như hiểu được vì sao người chung quanh lại nhìn hắn như vậy, hắn khó chịu nói: "Sao chứ, bộ tôi không thể khóc vì quá vạm vỡ hay gì?"
Trương Kính Dương lắc lắc một đầu tóc thắt bím, khinh bỉ nói: "Anh hai, anh khóc khiến chúng tôi trở tay không kịp."
"Lời này có ý gì," Hà Tường Duệ, "Mấy vị tổng tài bá đạo kia, xem một bộ phim ma sợ tới mức co gối ôm chân thì bảo tương phản manh, đổi thành tôi thì bảo trở tay không kịp, này không phải tiêu chuẩn kép sao?"
Trương Kính Dương nói: "Nếu có khuôn mặt của bá tổng, anh cũng sẽ tương phản manh, không có cũng xin đừng bức bách."
Hà Tường Duệ có khuôn mặt góc cạnh nhưng không đẹp trai, anh ta bị nói cho nghẹn họng, mặt mày bạo hồng.
Triệu Nguyên vỗ cơ cánh tay Hà Tường Duệ: "Không ai không sợ quỷ thật, mọi người đều sợ, đều như nhau cả thôi.....!Nữ quỷ mà nhảy ra tới, chạy nhanh nhất chưa biết là ai."
Trương Kính Dương sút một chân cát: "Lời này của cậu như cứt ấy, muốn ghê tởm ai hả?"
"Ấy, anh bạn, đừng hiểu lầm." Triệu Nguyên cười nói, "Tôi chỉ muốn nói, sợ là sợ, không có gì phải ngượng ngùng, lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ ấy hả, khóc ta nói...nó thảm, mắt sưng vù như bị ông chích, không tin thử hỏi Trần ca xem, lần đó ảnh cũng có mặt."
Trần Ngưỡng tiếp lời Triệu Nguyên đưa qua: "Ừ, không phải chuyện gì to tát, tôi làm tới nhiệm vụ thứ tư rồi vẫn sợ."
Lúc này diện tích bóng ma tâm lý của mọi người đều nhỏ hơn một chút.
"Bất kể là ngành nghề gì, ngày thường có bao nhiêu bình tĩnh cơ trí đi chăng nữa, thì cũng đâu có xung đột gì với chuyện sợ quỷ." Hà Tường Duệ cố gắng kéo tiểu đồng bọn đứng sang hàng của mình, có người đoan trang đại khí, nhưng mà miễn nhìn đến sâu lông cũng phải hét như điên đó thôi.
Huống chi là quỷ, còn không phải là hiệu ứng đặc biệt trong phim, là hàng thật, giá thật.
Hà Tường Duệ nghĩ đến đây, cảm thấy cát dưới lòng bàn chân đều là mặt quỷ, hắn như động kinh dẫm chân lên ghế.
Biểu tình Văn Thanh chân thành, nói: "Đúng đó đúng đó, sát nhân cuồng ma cũng sợ quỷ nữa là, tôi chính mắt nhìn thấy, gã sợ tới mức đái trong quần luôn, các người đã rất mạnh rồi."
Mọi người: "......"
"Không sao đâu, chúng ta có đạo trưởng." Chung Danh nhỏ giọng nói.
Trong nháy mắt Thanh Phong trở thành tiêu điểm.
Trần Ngưỡng cũng nhìn thêm hai lần, tiểu đạo sĩ môi hồng răng trắng, thoạt nhìn đạo hạnh rất nông, chiêu thức bắt quỷ sợ là còn không học được mấy chiêu.
Nhưng chắc nhiều ít gì cũng hiểu chút đồ vật liên quan, vẽ phù gì đó v.v.
Trần Ngưỡng đang suy nghĩ người tu đạo từ thế giới thực tiến vào thế giới nhiệm vụ sẽ thế nào, lại nghe thấy tiểu đạo sĩ nói một câu: "Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật."
"Người theo chủ nghĩa duy vật đi tu đạo?" Biểu tình Trần Ngưỡng mất khống chế.
Thanh Phong vô tội mở to đôi mắt: "Tôi không có tu đạo, tôi đang ở hồng trần."
Triệu Nguyên kéo đạo bào của cậu ta: "Vậy cậu mặc thứ này làm gì?"
Thanh Phong: "cosplay."
Dưới mái che nắng lặng ngắt như tờ.
Thanh Phong giải thích nói tối hôm qua mình đang tham gia một đại hội cosplay, sau đó không biết đã đến đây bằng cách nào.
Tất cả chỉ là sự hiểu lầm.
Chung Danh rơi trở lại hoàn cảnh tuyệt vọng, cùng hắn còn có Hà Tường Duệ, cảm giác tồn tại rất yếu Phùng Sơ, và nhϊếp ảnh gia.
Đạo trưởng là giả, quỷ là thật, còn có chuyện gì thảm hơn chuyện này sao?
Trương Kính Dương còn tốt, cảm xúc không có nhiều biến hóa, bộ dáng thần tới gϊếŧ thần, quỷ tới cũng gϊếŧ nốt.
Trần Ngưỡng nhìn băng gạc trên ngón tay: "Đồ ăn và nước uống ở đây đều đã hết hạn sử dụng."
"Em có." Triệu Nguyên nói.
Có thêm mấy người cũng lên tiếng.
Trần Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, xem ra vấn đề lương thực không lớn, trong thời gian ngắn sẽ không chết đói.
"Tôi cũng có." Văn Thanh cười hì hì, "Soái ca, tôi còn có bơ sữa, nếu anh muốn ăn thì có thể xin tôi."
"Ấy, quên mất thứ này," Triệu Nguyên vội vàng vừa nói vừa đào túi, móc ra một thứ đưa cho Trần Ngưỡng.
Là sữa viên.
Vừa đúng loại Trần Ngưỡng thường ăn.
Triệu Nguyên bị Trần Ngưỡng ảnh hưởng, hiện tại cũng có thói quen ăn sữa viên, trong túi có rất nhiều.
Bảo đảm đủ ăn.
Điều này làm cho tính toán của Văn Thanh thất bại, hắn không cao hứng hừ một tiếng: "Đồng học, có đôi khi cậu không nói chuyện thì càng đáng yêu hơn."
Triệu Nguyên cao lớn hơi sững sốt rồi gục đầu như đà điểu.
Trần Ngưỡng dùng lòng bàn tay chuyển sữa viên về phía Triều Giản, ý bảo hắn lấy đi.
Triều Giản cau mày.
Trần Ngưỡng dùng ánh mắt nói, không đều là sữa viên sao, giống nhau cả mà.
Triều Giản không giống như trước đây, lấy đi cất vào túi, hắn ngồi im không nói lời nào.
Trần Ngưỡng nóng nảy, vị này lúc không uống thuốc sẽ niết sữa viên phân tâm, nếu ngay cả sữa viên cũng không có, vậy chẳng phải là càng tồi tệ hơn.
Anh trực tiếp cầm lấy sữa viên nhét vào trong túi Triều Giản.
Trong lúc đó tay đau đến mức liên tục hít vào.
Triều Giản lạnh mặt đẩy tay Trần Ngưỡng ra, tự mình cầm đi sữa viên còn dư lại, không cho anh làm bừa nữa.
Không khí có chút vi diệu.
Trần Ngưỡng hỏi mọi người như không có việc gì xảy ra: "Mấy người có biết bơi không?"
Người thất thần, hoặc xem diễn đều nhìn về phía Trần Ngưỡng.
"Phải xuống nước?"
"Không biết, chỉ đề phòng thôi." Trần Ngưỡng nhìn mặt biển dưới ánh mặt trời.
Mười người, trừ bỏ Trần Ngưỡng cùng Triều Giản không thể bơi, tám người còn lại đều ok.
Đà này có vẻ tốt.
Trần Ngưỡng nói ra chuyện gợi ý nhiệm vụ,anh hỏi ai lấy được.
Ai nấy cũng lắc đầu.
Tầm mắt Trần Ngưỡng bay thẳng một đường qua chỗ Văn Thanh.
Văn Thanh thổi bong bóng: "Quá dễ hiểu, nếu chúng ta đều không lấy được, vậy tất nhiên là lời gợi ý nằm trong tay người thứ mười một còn chưa có mặt."
"Tui đi gọi người đó tới." Triệu Nguyên mới vừa nói xong, người trong lều bên cạnh đã bước ra, con ma men cũng là một cậu trai còn trẻ, hắn đang quay mặt ra biển, miệng há thành hình chữ O.
"Mình xuyên không rồi sao?" Con ma men thấy đám người Trần Ngưỡng dưới tấm bạc che nắng, dụi dụi mắt, "Còn là đàn xuyên? Mình uống nhiều quá rồi, thần kinh đang tê mỏi mà thôi, trở về ngủ thêm một lát, giấc mơ này phải nhớ kỹ mới được, chờ tỉnh ngủ phát lên vòng bạn bè......"
Triệu Nguyên chạy tới làm công tác phổ cập khoa học, con ma men tức khắc rượu tỉnh, hắn kinh hãi rít gào nói: "Con mẹ nó một đám bệnh thần kinh!"
Một miệng mùi rượu, còn ủ cả đêm, mùi hôi khiến người ta buồn nôn cực kì.
Triệu Nguyên rất muốn đấm thằng không biết điều này một quyền, nhưng nghĩ đến chính mình cũng từng là từ người mới nên đành chịu, chỉ bảo cho đối phương tự sờ túi.
"Số nhận dạng của cậu ở bên trong." Triệu Nguyên nói.
Con ma men không sờ, ý thức phòng vệ tăng vọt cự tuyệt làm như vậy, hắn chỉ vào Triệu Nguyên, rồi lại chỉ vào những người khác dưới tấm bạc che nắng, khóe mắt như muốn nứt ra rống lên mắng: "Đồ thần kinh, một đám bệnh thần kinh!"
Rống xong lập tức hùng hùng hổ hổ đi vào lều trại, hắn muốn ngủ tiếp.
Nhất định là đang nằm mơ, mơ trong mơ!!!
Triệu Nguyên bất lực quay lại: "Cậu bạn đó uống rất nhiều rượu, thần trí có vẻ hỗn loạn, không có cách nào câu thông, kệ cậu ta trước đi, đợi lát nữa cậu ta phát hiện bản thân vẫn còn ở nơi này, tức khắc sẽ biết không phải đang nằm mơ."
"Lúc mới vừa tỉnh tôi cũng cho rằng mình đang nằm mơ, cho nên đã nhéo chính mình một cái." Hà Tường Duệ nói.
Người làm như vậy không chỉ mình Hà Tường Duệ, các người mới cũng đều làm như vậy, ly kỳ xuất hiện trong lều trại, phản ứng đầu tiên đều