Nhϊếp ảnh gia nhấc chân phải lên.
Hà Tường Duệ và Trương Kính Dương bên cạnh theo bản năng nhìn theo, bọn họ nhìn thấy một sợi tóc dài dính vào đế giày của nhϊếp ảnh gia, nhao nhao lui về phía sau vài bước như gặp quỷ.
Hà Tường Duệ trực tiếp bỏ chạy thật xa.
Nhϊếp ảnh gia nhanh chóng cởi chiếc giày đó ném đi, chiếc còn lại cũng cởi nốt ra, chân trần giẫm trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi.
Trần Ngưỡng hỏi: "Lúc tắm anh để giày ở đâu?"
"Ở bên cạnh.
" Nhϊếp ảnh gia đi ra vài bước đứng dưới ánh mặt trời, như thể điều này sẽ khôi phục nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống nhanh chóng của anh ta, "Tắm xong lập tức theo chân bọn họ cùng nhau đi ra, chưa từng đi qua nơi khác.
"
Trần Ngưỡng liếc nhìn Hà Tường Duệ và Trương Kính Dương, hai người cũng đang cởi giày, mới vừa tắm xong, nhưng hiện tại cả người đều là mồ hôi lạnh.
Lần này khiến cho tinh thần của mọi người càng trở nên tồi tệ hơn.
Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đi chỗ bán vé, anh đạp cánh cửa gỉ sét rồi đi vào, hít vào một mũi tro bụi.
Triều Giản chống nạng đứng trước gian hàng.
Trần Ngưỡng cùng hắn một trong một ngoài bốn mắt nhìn nhau: "Có loại ảo giác cậu tới thăm tù, thêm một hàng lan can thì càng giống.
"
Khuôn mặt của Triều Giản khẽ co giật.
Trần Ngưỡng lật một đống thẻ nhỏ, cẩn thận lật xem rồi kiểm tra xác nhận lại một lần.
Không có 335.
Trần Ngưỡng cọ rớt dây thun nhũn ra dính trên tay: "Nơi này quả nhiên cũng không có.
"
Triều Giản nói: "Tìm qua mới có thể loại trừ 100%.
"
"Đúng vậy.
" Trần Ngưỡng gật gật đầu, cho nên anh cũng không tính như đang làm việc vô ít.
"Dây thun bám chặt thật.
"Anh cọ thật lâu cũng không sạch, trên tay vẫn còn dính một khối bẩn nhỏ, ngón tay ấn vào còn có thể kéo ra tơ.
Triều Giản kéo tay Trần Ngưỡng qua, dùng ống tay áo lau đi: "Sạch rồi.
"
Trần Ngưỡng sửng sốt, sờ sờ nơi đã được lau sạch: "Cảm ơn.
"
Triều Giản nghiêng đầu nhìn về phía xa xăm: "Đến bãi đá ngầm.
"
Trần Ngưỡng đi ra khỏi gian hàng nhỏ, nghĩ nghĩ, anh lại quay đầu lại đem những tấm thẻ nhỏ bị làm cho lộn xộn đều bài ra.
Không bao lâu sau, Trần Ngưỡng cùng Triều Giản xuất hiện ở bãi đá ngầm bên phải bãi tắm, đối diện với bọn họ là mấy người Phùng Sơ như ruồi không đầu, xem ra vẫn không có tiến triển gì.
Trần Ngưỡng không di động, Triều Giản cũng vậy, không thể đối chiếu với ảnh chụp tìm manh mối, hai người bọn họ một người đứng ở trên bãi đá ngầm, ánh mắt quét nhìn xung quanh, một người còn lại thì ngồi trên bãi đá, trong ngực là mười một mảnh ghép nhỏ.
Một khi Trần Ngưỡng cảm giác chỗ nào đó tương tự như một
mảnh ghép nhỏ mà bọn họ đang có, sẽ khom xuống để đối chiếu với mảnh ghép trong lòng Triều Giản.
Mỗi lần đều kết thúc trong sự thất vọng.
"Có một mảnh ghép màu cam, chắc là mặt trời lặn.
"
Trần Ngưỡng nhìn lại bầu trời phía sau, anh cố tưởng tượng một ngày nào đó trong năm, một người phụ nữ đứng ở đây lúc chạng vạng đối mặt với máy ảnh, cô ấy mặc chiếc váy đỏ, tóc dài theo gió biển tung bay.
Giác quan thứ sáu không xuất hiện, cũng không có trực giác gì.
Lúc Trần Ngưỡng bước xuống dưới chân không đạp vững, anh loạng choạng lắc lư cánh tay, thân thể nghiêng về phía trước bị một chiếc nạng kịp thời đỡ vững.
"Đứng vững.
" Triều Giản lạnh lùng quát, "Ngã ở nơi này, có anh chịu đủ.
"
Triều Giản vừa dứt lời, Phùng Sơ từ ngôi nhà ở bãi đá ngầm đối diện ngã xuống, Chung Danh cùng Thanh Phong một trái một phải kéo cậu ta lên.
Phùng Sơ bị dập đầu gối cùng lòng bàn tay, đau đến khóe mắt đỏ lên.
"Làm sao bây giờ, nơi này không dược phẩm xử lý miệng vết thương cho ngươi.
" Chung Danh hoảng hốt nói.
"Chỉ trầy đã thôi, mới đầu có hơi đau, đợi qua một lát là sẽ tốt.
" Phùng Sơ khom lưng cuốn ống quần lên, vết dập trên đầu gối nghiêm trọng hơn trên tay, đã bắt đầu chảy máu, hắn hít sâu vào vài hơi như muốn làm dịu cơn đau.
Thanh Phong cầm đạo bào tránh đi làn nước biển vỗ lên: "Đi đến kho hàng tìm túi ni lông để quấn lại thì hơn, vết thương bị nước biển bắn vào hoặc dính cát sẽ không tốt.
"
"Đá ngầm vừa cứng vừa trơn, chúng ta đều phải cẩn thận một chút.
"
Phùng Sơ được hai người bạn đỡ đi về phía bờ cát, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đá ngầm bên kia.
Nơi đó có hai bóng người.
Chung Danh kinh ngạc há mồm: "Sao bọn họ lại đi lên đó, một người chân tàn, một người tay bọc thành như vậy, nếu mà ngã xuống sẽ rất phiền toái.
"
"Cả hai người đó đã cùng nhau làm qua mấy lần nhiệm vụ, sẽ không như chúng ta băn khoăn hoàn cảnh xung quanh.
" Thanh Phong than một tiếng, "Chúng ta vẫn là lo lắng cho bản thân thì hơn.
"
"Bọn họ là sinh tử chi giao, có thể cùng sống cùng chết.
" Trong giọng nói của Phùng Sơ toát ra một tia hâm mộ.
Trần Ngưỡng nhận thấy ba đạo tầm mắt từ xa, ba người mới kia động tác nhất trí nhìn về phía anh, không biết đang nói cái gì, tất nhiên là anh sẽ không ở trong hoàn cảnh này phất tay la to.
Tất cả mọi người ở đây không phải để đi du lịch, anh thật sự không thể làm ra loại hành vi như vậy.
Mặt biển lấp lánh ánh vàng.
Những con sóng lần lượt xô vào bãi đá ngầm, cuốn vào mặt biển đầy bọt, tiếp theo lại là một vòng va chạm, cứ như đang trêu chọc với nhau.
Trần Ngưỡng tìm một hồi cũng không có kết quả, đang muốn kéo Triều Giản đổi sang nơi khác, lại thấy đối phương dùng nạng chỉ một phương hướng.
"Nơi đó.
"
Trần Ngưỡng tìm kiếm dọc theo phương hướng, liền nhìn thấy một mảnh ghép hình trong một cái lỗ nhỏ trên một tảng đá ngầm.
Thính giác của cộng sự đã quá nhạy bén, giờ cả thị lực cũng tốt như vậy.
Cảm quan đều không giống người bình thường.
"Giấu ở chỗ này, có phải sẽ rơi ra như vỏ sò không?"có thể giống như vỏ sò rơi phấn không?"
Trần Ngưỡng nằm sấp trước tảng đá ngầm, chọc ngón út vào cái lỗ nhỏ kia: "Không được, lỗ nhỏ quá, ngón tay không thể đâm đi vào, phải tìm thứ gì đó nhỏ hơn.
"
Triều Giản nói: "Dùng miệng thổi.
"
Trần Ngưỡng ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, phồng má nín thở đi thổi.
Mảnh ghép trong lỗ nhỏ không hề di chuyển.
Trần Ngưỡng thổi nửa ngày, thiếu oxy nằm dài ở bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triều Giản: "Phương pháp này không hiệu quả.
"
Triều Giản: "Ừ.
"
Trần Ngưỡng: "! ! "
Cuối cùng vẫn là Triệu Nguyên dùng một mảnh vỏ sò nhọn móc mảnh ghép ra.
Mảnh ghép thứ mười hai dễ phân biệt hơn những mảnh trước, vừa thấy đã biết là cát vàng.
Cát ở góc dưới bên trái của mảnh ghép có màu sẫm hơn và ướt.
Mười hai mảnh ghép, vẫn rải rác như cũ, không có hai mảnh ghép nào có thể ghép lại với nhau.
Mọi người tuy có đủ thức ăn, nhưng không có đủ nước, nên buổi trưa bọn họ bắt đầu có ý thức tiết kiệm nước uống.
Cả đám đều chỉ uống một chút khi quá khát, vì thế lượng nước trong cơ thể cũng ngày càng ít đi.
Bãi tắm có nước biển, nước khoáng và đồ uống đã hết hạn ba năm trong nhà kho, và nước từ hai ống dẫn nước trong hai phòng thay đồ.
Nếu hết nước, bọn họ phải chọn một trong ba.
Nếu không thì sẽ sống sờ sờ mà khát chết.
Trần Ngưỡng nhìn mấy thùng nước khoáng, không đóng bụi gì mấy, anh nhìn để giải khát trong mơ vậy.
"Tôi cảm thấy ngày mai tôi sẽ uống số nước ở đây.
"
Trần Ngưỡng nói xong liền sửa miệng: "Sợ là không chống đỡ được đến sang năm, tôi một hồi liền! ! "
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu kinh hoảng.
Trần Ngưỡng chạy ra khỏi lều vừa nhìn, lập tức thấy tiểu đạo trưởng Thanh Phong xuống biển, sắc mặt của anh thay đổi, giương giọng ngăn lại: "Cậu làm gì vậy?"
Những người khác trên bãi biển cũng hét lên, Thanh Phong lại cứ như nghe không thấy vẫn đi xuống biển.
Nước đã lan đến thắt lưng của cậu ta.
"Ngọa tào! Điên rồi sao!"
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Nguyên nhặt một viên đá ném vào lưng Thanh Phong.
Hắn ném bóng rổ rất tốt, cho nên ném cục đá rất chính xác.
Cơn đau khiến bóng dáng của Thanh Phong khựng lại, hắn mê mang nhìn con sóng lấp lánh trước mặt, nhìn nửa dưới ngâm mình trong nước biển, sau một khắc loạng choạng xoay người chạy lên bờ.
Rời xa nước biển, Thanh Phong lập tức ngồi phịch xuống bờ cát, sắc mặt tái nhợt.
"Thanh Phong, cậu không sao chứ," Chung Danh sợ hãi lại lo lắng siết chặt tay, "Vừa rồi trong nháy mắt cậu đi xuống biển, bọn tôi cứ gọi nhưng cậu vẫn không chịu dừng lại.
"
Thanh Phong vắt nước trên đạo bào: "Tôi thấy một mảnh ghép bị sóng cuốn đi.
"
Mọi người lập tức xôn xao lên.
"Bị sóng cuốn đi?"
"Xong rồi, thiếu mất một mảnh ghép, không thể ghép hoàn chỉnh bức ảnh làm sao đây.
"
"Nếu nhiệm vụ lần này thật sự chỉ tìm đủ mảnh ghép rồi ghép chúng lại với nhau, thế chẳng phải chúng ta thất bại rồi sao?"
"! ! "
Triệu Nguyên khoanh chân ngồi xổm xuống, hai