"Nguyệt Hoa nàng xem này hoa này thật đẹp và! nó cũng rất giống nàng, thật đẹp" , nói xong Ông hoàng tứ hái một cành mai đào đưa cho nàng.
Nguyệt Hoa tiếp nhận nàng chỉ cười nhẹ nói: "Ta làm sao sánh được với hoa này, ngài quá khen thôi.
"
Ông hoàng Tứ nhìn thấy nàng ấy cười tự nhiên cũng vui vẻ hắn nói: "Tại sao không ta nói được là được, trong mắt ta nàng là xinh đẹp nhất.
"
Nguyệt Hoa cúi thấp đầu không đáp, ông hoàng tứ lại hỏi: "Nàng có tự không.
"
Nguyệt Hoa lắc đầu đáp: "Phụ thân qua đời sớm chưa kịp ban tự.
"
Ông hoàng Tứ cười nói: "Như vậy để ta đặt cho nàng tên tự, tên gì bây giờ! hay là Thực đi ta cho rằng tên cũ của nàng chỉ là hương thơm làm nghĩa, sao bằng chữ mới có nghĩa là gồm cả quả phúc, tức là Thực (實), nàng thấy như thế nào.
"
Nguyệt Hoa nhún người xuống đáp: "Nguyệt Hoa cảm ơn ông hoàng tứ ban tự, nếu không có chuyện gì nữa Nguyệt Hoa xin phép đi trước" , nàng vừa mới đi được vài bước đã bị tứ hoàng tử kéo tay lại nàng ngã về phía sau, may mắn hắn không buông tay nàng ra nếu không nàng đã té ngã trên mặt đất.
"Nàng cứ lạnh lùng với ta như vậy tới khi nào, ta không biết tại sao nàng lại không thích ta, trông ta đáng ghét như vậy à" , Ông hoàng Tứ khó chịu chất vấn Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa rút tay lại, nàng nhíu mày nhưng vẫn đáp: "Ta không ghét ngài chỉ là thân phận chúng ta không cho phép, ta chỉ muốn làm bình dân bá tánh không thích trong cung cấm, xin lỗi vì đã làm phật ý ngài ta xin cáo lui.
"
Ông hoàng tứ siết chặt hai tay thành nắm đấm mở miệng nói: "Dù cho nàng có tránh né ta thế nào thì nàng vẫn sẽ là chính thê của ta.
"
Nguyệt Hoa mới vừa đi được vài bước đã nghe tứ hoàng tử nói như vậy nàng đứng khựng lại, ô hoàng tứ cười nói tiếp: "Nàng không biết hay sao vua cha đã sắp đặt cho ta và nàng ở bên nhau chẳng mấy chốc nàng sẽ là chính thất của ta, cho dù nàng muốn hay không muốn gì cũng vậy mệnh kiếp này của nàng là người của ta.
"
Nguyệt Hoa vẫn đứng yên không quay đầu lại nàng chỉ nói: "Mệnh, ta chưa bao giờ tin vào số mệnh.
"
Ông hoàng tứ đi lên phía trước đối diện với nàng hắn nói: "Làm chính thê của ta nàng không thích sao? Tại sao vậy Nguyệt Hoa nói cho ta biết.
"
Nguyệt Hoa ngước mắt lên nhìn hắn trả lời: "Chính thê thì sao? Ngài vẫn sẽ cưới nữ nhân khác, ta chỉ là hoa dại bên đường rồi sẽ bị ngài quên lãng không phải sao, ta tự hiểu lấy mình không dám trèo cao, ngài cứ là hoàng tử cao cao tại thượng của ngài ta chỉ làm bình dân bá tánh của ta như vậy không tốt sao", nàng nói xong đi thẳng một đường, tứ hoàng tử lúc này nói gì nàng cũng không quan tâm nàng chỉ muốn về phòng mình.
Nàng thất tha thất thiểu trở về phòng mình, nàng biết trước số mệnh của mình là như thế nào, từ khi phụ thân mất đi nàng bị bắt vào hoàng cung nàng đã biết bản thân không thể chạy thoát, nhưng nàng không cam tâm nàng cố vùng vẫy trong vô vọng nếu đã là như vậy nàng chỉ đành làm cho Ông hoàng tứ càng thêm