Nguyệt Hoa từ phật đường trở về, trên đường đi nàng gặp Ngô Thị cùng Nguyễn Thị đang ngồi trong đình viện, các nàng ấy nhìn thấy nàng đều đứng lên hành lễ, Nguyệt Hoa mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, các muội đang ngồi hóng mát à!"
"Dạ, Nguyên cơ cũng ra đây đi dạo sao?" Ngô Thị cũng nở nụ cười đáp lại.
Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Không có, ta đi phật đường cầu phúc", nàng suy nghĩ một chút rồi nhìn Nguyễn Thị nói: "Ừm! Nguyễn muội cũng lành bệnh rồi đi.
"
Nguyễn Thị hơi nghiêng người đáp: "Vâng, nhờ phúc của Nguyên cơ muội vẫn mạnh khỏe mà đứng ở nơi này.
"
Câu nói của Nguyễn Thị nói ra có chút kỳ quái, Nguyệt Hoa không khỏi nhíu mày tự hỏi: Giọng điệu gì nữa đây, mình có làm khó dễ gì nàng ta à! Hình như không có a.
Nguyệt Hoa hít sâu một cái rồi bình tĩnh đáp: "Vậy thì tốt, bên ngoài gió lớn không tốt cho thân thể, các muội cũng chú ý một chút đi, ta đi về trước.
"
Ngô Thị cùng Nguyễn Thị cúi đầu tiễn nàng đi, bà vú ôm Hòa Tĩnh cũng nối gót theo sau, lúc đi ngang qua Nguyễn Thị, nàng ta không khỏi nhìn chằm chằm vào người Hoà Tĩnh, ánh mắt đó khó có thể nói lên được thành lời.
Ngô Thị đứng một bên nhìn thấy không khỏi cười khẽ, giả vờ không hay biết gì còn cố ý khen ngợi Hòa Tĩnh cho Nguyễn Thị nghe: "Kia đó không phải là Tam hoàng nữ sao, trông đáng yêu thật, phải không Trường muội.
"À, ừ! Đáng yêu lắm", Nguyễn Thị cười gượng gạo đáp, tâm đau như cắt nàng không khỏi đau lòng cho con gái còn chưa chào đời của nàng.
Ngô Thị lại thở dài nói: "Muội đang nhớ đứa nhỏ kia đúng không, đừng nghĩ ngợi nhiều, đó cũng không phải là lỗi của muội, chỉ do có những người lòng dạ hiểm ác mới có thể làm ra những việc táng tận lương tâm đó.
"
"Tỷ nói nhỏ thôi, bà ấy còn chưa đi xa, ngộ nhỡ bà ấy nghe được lời chị em ta nói rồi sao", Nguyễn Thị lo lắng, phòng bị nhìn xung quanh, phát hiện không có ai nàng mới buông tâm phòng bị, cười khổ nhìn Ngô Thị.
Ngô Thị lại lớn tiếng nói: "Chúng ta có làm gì sai đâu mà phải sợ, người nên sợ là ả ta kìa, còn muội nữa lúc nào cũng nhu nhược như vậy thử hỏi làm sao không bị người khác leo lên đầu cưỡi.
"
"Chứ giờ bảo muội phải làm gì? Con cũng đã mất, không thể báo thù chỉ có thể ngồi chịu đựng, nhìn người khác có con cái đầy đàn muội tâm cũng khổ nhưng ai thèm quan tâm, số muội đã vậy chỉ có thể chấp nhận thôi", nói xong, Nguyễn Thị lấy khăn lau khóe mắt, nàng thân phận thấp bé làm sao trả thù được ai.
Nàng biết rõ người cầu xin tha cho Trần Thị chính là Nguyên cơ, nhưng nàng lại không thể đấu với bà ta, người ta là chính thê, sinh con vợ cả thân phận cao quý, còn nàng một con kiến cũng chẳng bằng, bọn họ kết bè kết phái với nhau, nàng thân cô thế cô chỉ có thể nhịn nhục, giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi còn đòi hỏi gì thêm nữa.
"Đừng khóc, không phải còn có ta bảo vệ muội hay sao, yên tâm đi, chúng ta cùng chống mắt lên xem mấy kẻ ác nhân đó sống tới được khi nào, chờ một ngày ta lật đổ được bà ấy tới lúc đó tha hồ muội báo thù", Ngô Thị tiến lên nhỏ giọng an ủi Nguyễn Thị, một bộ chị em tốt, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia làm cho Nguyễn Thị hết sức