Nguyệt Hoa ở trong phòng tịnh dưỡng nhiều ngày bệnh tình cũng đã trở nên thuyên giảm, nàng nhàm chán ngồi suy nghĩ phải làm gì đây cứ ăn rồi ngủ như thế người nàng mọc đầy rêu mất, Nguyệt Hoa chống cằm nhìn mấy trang giấy tự nhiên nhớ chuyện kiếp trước khi còn là Nhật Hòa lúc còn đi học vì chiều lòng bạn gái hắn cũng hay ngồi xếp giấy như hạc và ngôi sao để lên trên chiếc nhẫn kim cương bỏ vào hộp thủy tinh đem tặng cho mấy cô nàng, đa phần mỗi lần hắn làm vậy điều là bách phát bách trúng.
Nguyệt Hoa nhớ lại chuyện kiếp trước tự nhiên cảm thấy muốn cười, nàng sai người lấy lọ thủy tinh mua ở lưu ly xưởng lại đây cho nàng thêm vài xấp giấy trắng đến cho nàng, nhờ Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh vẽ màu lên đó , đợi giấy khô màu nàng cắt chúng thành hình dài sau đó là xếp chúng lại với nhau, Nguyệt Hoa xếp giấy rất tỉ mỉ từng chút một, xếp xong một ngôi sao nàng bỏ vào lọ thủy tinh, tiếp tục xếp như vậy cho tới khi được nửa lọ nàng thay đổi cách xếp thành hình hạc giấy để vào một ít.
Hoàn thành xong Nguyệt Hoa cầm lên nhìn tự nhiên cảm thấy vui vẻ, nàng cười tươi hỏi: "Thúy Liễu, Tiểu Quỳnh các ngươi xem đẹp không" , Nguyệt Hoa mê mẩn đem lọ thủy tinh để ngoài ánh sáng, đủ màu sắc ngôi sao, hạc giấy theo ánh sáng phát ra làm người xem cảm thấy thích thú.
Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh tính lên tiếng khen ngợi, thì đã bị một giọng nói làm bọn họ giật mình vội vàng cúi đầu quỳ xuống đất: "Nàng đang làm gì thế, thứ trên tay nàng là gì?"
Nguyệt Hoa tâm trạng đang vui vẻ nghe giọng nói đó nàng tự nhiên mất hứng, tay cầm lọ thủy tinh né tránh chỗ khác không quay đầu lại, Phúc Đảm nghe hạ nhân nói Nguyên cơ quan sai thị nữ lấy giấy màu thêm lọ thủy tinh hắn hiếu kì đi vào xem thử, hắn vừa bước vào đã thấy Thực Nhi cười vui vẻ đã vài ngày hắn và nàng chưa gặp nhau, hắn sợ nàng còn giận hắn với lại hắn cũng không biết nói gì nên đành trốn tránh, hôm nay dịp tốt mượn tâm trạng nàng ấy đang vui vẻ hai người làm hòa với nhau luôn.
Hắn chỉ không ngờ vừa thấy giọng hắn nàng đã mất hứng hắn nghĩ thầm "Thực Nhi còn giận sao?"
Phúc Đảm cho bọn hạ nhân lui ra, Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh lo lắng cứ nán lại không chịu đi ra Lê Tức thấy vậy vội vàng ra hiệu cho bọn họ đi nhanh hơn, chờ bọn hạ nhân lui ra hết Phúc Đảm tự động đi lại chỗ Nguyệt Hoa, hắn từ sau lưng ôm lấy nàng cằm đặt lên vai nàng hỏi: "Còn giận.
"
Nguyệt Hoa không trả lời, hắn chỉ nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng mặt đầy ủy khuất, Nguyệt Hoa mím môi định đẩy đầu hắn ra Phúc Đảm càng ôm chặt hơn, hắn siếc chặt đến độ eo nàng muốn đứt ra, Nguyệt Hoa nhíu mày nói: "Buông tay ra.
"
Phúc Đảm đáp: "Không buông khi nào nàng hết giận ta mới buông.
"
Hai người