Thúy Liễu chạy từ ngoài đi vào, dâng hai tay đưa lá thư cho Nguyệt Hoa :"Nguyên cơ trong cung cho người đến đưa cho ngài cái này", Nguyệt Hoa chống đỡ lưng mình đi lại nhìn xem, nàng tùy tiện mở bao thư ra nhìn bên trong viết hai chữ: "Phóng khoáng.
"
Nguyệt Hoa nhướn mày hỏi" "Là ai mang đến đây?"
Thúy Liễu cúi đầu ngập ngừng đáp: "Dạ là lão công công bên cạnh hoàng hậu mang đến cho ngài.
Nguyệt Hoa gật đầu, nàng nhìn lá thư suy nghĩ hoàng hậu lại muốn làm gì? Bà muốn nói nàng trách phạt Phạm Thị là không phóng khoáng hay sao?.
Đúng là thật nực cười mà.
Thúy Liễu còn nói: "Nguyên cơ không những lá thư hoàng hậu còn cho người mang tượng ngọc đến, có cần nô tì mang vô đây luôn không?"
Nguyệt Hoa mỉm cười nói: "Đã là vương mẫu hậu mang đến thì cứ mang vào đây đi, ta cũng muốn xem tượng ngọc ra làm sao?"
Thúy Liễu cúi đầu đáp: "Dạ" , nàng lui ra ngoài mang tượng ngọc vào, Nguyệt Hoa cầm tượng ngọc lên xem thử cảm thấy rất bình thường, chỉ là một bức tượng tống tử quan âm bình thường không gì đặc biệt, nàng đưa trở lại cho Thúy Liễu.
Trịnh ma ma đứng một bên nghi ngờ cầm lên nhìn thử, không biết tại sao bà ngửi thấy một mùi rất ngọt, bà ngửi kỹ một chút phát hiện đây không phải thuốc sản tử trong cung hay dùng hay sao.
Bà lo lắng nói: "Các ngươi mau mang bức tượng đi nơi khác, tốt nhất xa nơi này càng sớm càng tốt, nhanh lên.
"
Thúy Liễu tiếp nhận bức tượng ngơ ngác, nàng không hiểu chuyện ra làm sao nhưng Trịnh ma ma đã nói như vậy rồi, nàng cũng không chằng chờ vội vàng đem bức tượng rời đi.
Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi: "Trịnh ma ma làm sao thế, ta thấy bức tượng bình thường mà?"
Trịnh ma ma banh khuôn mặt, nghiêm túc nói: "Nguyên cơ bức tượng này có vấn đề, nô tì lúc đầu cũng nghĩ như người nhưng quan sát kỹ nô tì ngửi thấy một mùi hương rất lạ, ngửi kỹ mới biết thì ra đây là thuốc sản tử.
Nguyệt Hoa cụp mắt xuống hỏi: "Thuốc này có vấn đề gì?"
Trịnh ma ma biết nàng lo lắng tiểu hoàng tôn trong bụng, vội giải thích: "Chủ tử đừng lo lắng, thuốc này cũng không có gì ảnh hưởng xấu đến hoàng tôn trong bụng, nhưng nếu Nguyên cơ hít phải hoặc ăn vào có thể làm cho ngài sinh sớm hơn dự định, không khéo còn khó bề sinh sản, nô tì thiết nghĩ ngày sinh của Nguyên cơ cũng gần kề, tại sao hoàng hậu lại tặng cho ngài cái này.
"
Nguyệt Hoa cũng muốn hỏi câu này, rõ ràng nàng cùng hoàng hậu cũng không nhiều lui tới, tại sao bà ta lại muốn hại nàng, chuyện này nàng phải hỏi Phúc Đảm mới được.
Nguyệt Hoa vì chuyện của hoàng hậu nàng bực tức suốt một buổi sáng, đợi đến khi Phúc Đảm trở về nàng vội vàng kể lại cho hắn nghe.
Phúc Đảm cũng giống Nguyệt Hoa, hắn cũng không ngờ tới mẫu hậu lại làm như thế, hắn lấy tay đỡ trán nói: "Được rồi không giận dỗi, đợi có thời gian ta hỏi mẫu hậu, dù sao ta cũng không tin bà lại hại nàng cùng hài tử.
"
Nguyệt Hoa bức rứt khó chịu nàng quay đầu đi nơi khác không thèm để ý tới hắn, Phúc Đảm thở dài một cái, kéo đầu nàng lại nhìn thẳng vào mắt mình nói: "Ta sẽ giải quyết chuyện này mà, xem khuôn mặt nàng kìa, sắp làm mẫu thân rồi còn làm nũng giận dỗi, coi chừng hài tử ra đời cười vào mặt nàng cho xem.
"
Nguyệt Hoa nghe hắn nói như vậy nàng cũng bớt giận, gật đầu xem như cho qua chuyện này, Phúc Đảm mỉm cười xoa đầu nàng: "Như vậy mới ngoan chứ.
"
Phúc Đảm dường như nhớ cái gì đó, hắn liền nói với Nguyệt Hoa: "Đúng rồi, ta biết nàng sắp sinh có sai người tìm vài ma ma đến đỡ đẻ cho nàng", hắn nhướn mày nhìn Lê Tức.
Lê Tức hiểu được ý hắn bèn