Trời tối Phúc Đảm trở về, hai người cùng nhau dùng bữa tối xong, Phúc Đảm lại nhắc nhở nàng đến việc đi đến Điện Khôn Đức thỉnh an, Nguyệt Hoa không tình nguyện đi đến nơi đó một chút nào, nàng cùng Hoàng Hậu đều có khúc mắc, chàng ấy bảo nàng ôm con trai đến Hoàng hậu thỉnh an chẳng khác nào kêu nàng đến đó tìm đường chết.
Phúc Đảm biết rõ từ sau khi xuất hiện chuyện tượng ngọc, Nguyệt Hoa không còn thích tiếp xúc gần với Vương mẫu hậu, hắn cũng đã cho người đi điều tra rõ ràng sự việc, nhưng cũng hoài công vô ích, đến nay hắn vẫn không rõ nguyên nhân tại sao bà lại ra tay hại Nguyệt Hoa.
Nhưng ban sáng, bà đứng trước mặt vua cha không biết do vô tình hay cố ý, lại nhắc đến chuyện Nguyệt Hoa ra cữ đã lâu lại không vào hoàng cung thỉnh an bà, vua cha mắng hắn một trận, hắn không thể làm gì khác hơn là trở về bàn bạc việc này với Nguyệt Hoa, cũng nói với nàng đi đến chỗ của Vương mẫu hậu thỉnh an.
"Nguyệt Hoa ta biết nàng cùng mẫu hậu có khúc mắc, ta cũng không muốn nàng một mình ở điện của bà, nhưng bà đã lên tiếng chúng ta không đến đó không được, tội danh bất hiếu chúng ta không thể gánh nổi", Nguyệt Hoa biết hắn nói không sai, Phúc Đảm có được như ngày hôm nay cũng nhờ vào việc từ nhỏ hắn được bà nhận về nuôi dưỡng, trên danh nghĩa hắn cũng là nửa cái con vợ cả.
Phúc Đảm trong triều nhờ vào thế lực của hoàng hậu cộng sự yêu thích và phó thác của hoàng thượng mới có chỗ đứng vững chắc như ngày hôm nay.
Nếu bây giờ mang tội danh bất hiếu hắn còn chỗ đứng nào ở trong triều đình, tuy rằng Nguyệt Hoa có chút không tình nguyện, nàng vẫn cắn răng đồng ý đi thỉnh an.
Phúc Đảm nhìn thấy nàng đã đồng ý cũng cảm thấy nhẹ lòng, biết rõ ủy khuất Nguyệt Hoa cùng con trai nhưng hiện tại hắn không thể cùng mẫu hậu trở mặt thành thù được.
Phúc Đảm ôm lấy eo Nguyệt Hoa đặt nàng ngồi lên chân mình, nhìn mặt mày nàng nhăn nhó không vui, hắn đau lòng ôm nàng vào lòng ôn nhu nói: "Thôi nào, đi thỉnh an chỉ có một chút, nếu nàng không yên tâm vậy ta đi cùng nàng, chúng ta không cần ngồi lâu ở trong Điện của bà, chỉ cần đi cho có lệ ta cũng dễ bề ăn nói với vua cha, đừng nhăn mày cau có mau già lắm, nàng già rồi ta sẽ không sủng nàng nữa đâu.
"
Nguyệt Hoa trừng mắt đánh lên ngực hắn mắng: "Chàng dám, nếu thật sự chàng không sủng thần thiếp nữa, xem thử thần thiếp có để yên cho chàng không thì biết.
"
Phúc Đảm bị nàng đánh một cú ngay ngực đau muốn nội thương, đưa tay ôm ngực ho khụ khụ, Nguyệt Hoa không nghĩ mình lại ra tay nặng như vậy, nàng cuống quýt nói: "Chàng có sao không, thần thiếp không có dùng sức, chàng có cần kêu thái y đến xem không.
"
Phúc Đảm xua tay nói: "Không cần, đừng chuyện nhỏ xé ra to, nhưng mà nàng ra tay mạnh thật đấy, suýt tí nữa là nàng mang tội danh mưu sát phu quân rồi, nàng có biết hay không hả?"
Nguyệt Hoa cúi đầu nhận lỗi: "Thần thiếp xin lỗi, không phải do thần thiếp cố ý.
Phúc Đảm bẹo má Nguyệt Hoa xem như là trừng phạt: "Không có lần sao nghe không?"
Nguyệt Hoa ngoan ngoãn gật đầu, Phúc Đảm lúc này mới hài lòng tha tội cho nàng, hắn kêu Lê Tức mang chiếc hộp gỗ đưa vào, Lê Tức cung kính dâng lên hai tay, hắn nhận lấy đưa cho Nguyệt Hoa: "Tặng cho nàng, xem thử đi có thích hay không?"
Nguyệt Hoa nhận lấy, nàng nhìn hắn một cái rồi mỉm cười mở hộp quà ra xem, nàng cầm lên nói: "Là một chiếc quạt.
"
Phúc Đảm gật đầu: "A, mấy ngày trước ta thấy nàng cầm quạt gỗ, trông rất đơn điệu, ta bèn cho người đi qua Đại Thanh, mang cái này trở về nàng xem thử có thích không?"
Nguyệt Hoa mở quạt gỗ ra xem, cũng