Tiểu Quỳnh đi nhà xí trở về vừa lúc gặp được Như Hương, Tiểu Quỳnh lên tiếng gọi nàng lại: "Đứng lại đó, ngươi là Như Hương sao đêm tối không ở trong phòng ra ngoài này làm gì?".
Như Hương giật mình cúi đầu đáp: "Dạ, Tiểu Quỳnh tỷ! Muội đây là đi, đi nhà xí ạ!"
Tiểu Quỳnh nghi ngờ nhìn nàng ta: "Đi nhà xí, nhà xí ở bên hướng này còn ngươi đi bên hướng ngoài trở về, nói mau ngươi đi đâu.
"
Như Hương vội vàng quỳ xuống van xin: "Tiểu Quỳnh tỷ, Như Hương thật sự đi nhà xí, bên đó muội thấy có người rồi nên mới đi hướng khác không phải đi ra ngoài đâu tỷ tha cho muội đi.
"
Tiểu Quỳnh bị bộ dáng đáng thương của nàng ta làm cho thương hại, nàng hừ lạnh một tiếng: "Không có lần sau, trở về phòng ngủ đi.
"
Như Hương đứng lên tính đi vào trong, Tiểu Quỳnh đã giữ nàng ta lại, Tiểu Quỳnh nhét vào tay nàng ta một bình thuốc: "Trán ngươi bị thương dùng cao dược này đi, không phải loại đắc giá gì không cần cảm tạ, trở về phòng ngủ nhanh lên bị người khác phát hiện ta cũng không giúp được ngươi.
"
Như Hương nhìn chiếc bình trong tay mình, tự nhiên muốn khóc nàng kìm nén không cho nước mắt trào ra, gật đầu đi vào bên trong.
Tiểu Quỳnh nhìn bóng lưng nàng ta không khỏi thở dài, nhắc đến Như Hương không ai trong phủ không khỏi cảm thán, thương tiếc cho nàng ta vốn dĩ cung nữ nhất đẳng bên người Phạm! Chủ tử, bây giờ bị hạ xuống còn có tam đẳng thị nữ quét sân không hơn không kém, bộ dáng thì sợ hãi gặp ai cũng cúi đầu không dám ngẩng đầu lên.
Mỗi lần làm sai việc là tự động quỳ xuống xin tha thứ, đáng thương không thể kể hết, Tiểu Quỳnh nàng đây xem như là làm việc thiện không khó dễ gì nàng ta, nhưng nếu sau này nàng ta muốn bối chủ nàng cũng không tha thứ cho Như Hương dễ dàng như ngày hôm nay đâu.
Ngày hôm sau, Như Hương đứng núp một bên trong thiện phòng của Chính viện, nàng ta nhìn chăm chú vào chén cháo tổ yến đường phèn đang đặt trên bàn, nàng ta nhìn quanh bốn phía không thấy có ai, nàng lén lút đi lại lấy ra một ít bột từ nấm dại nghiền ra, bỏ vào trong chén cháo tổ yến.
Sau lưng nàng phát ra một giọng nói, Như Hương giật mình nắm chặt miếng giấy trong tay mình lại: "Như Hương ngươi cũng ở đây, nếu đã ở đây như vậy cũng tốt, ngươi bưng chén cháo này qua cho đại hoàng tôn dùng thiện đi.
"
Như Hương cúi đầu: "Dạ", nàng ta bưng bát cháo lên đi vào đình viện, chỗ Nguyên cơ cùng đại hoàng tôn đang ngồi nghỉ mát.
Nguyệt Hoa đang cùng hài tử trò chuyện, Phúc Dung đã hơn 1 tuổi rưỡi rồi, nói chuyện cũng rõ ràng hơn trước, Phúc Dung cứ nằng nặc đòi ra ngoài đây chơi, Nguyệt Hoa chiều ý hắn mang hắn ra ngoài đây nghỉ mát.
Như