Cái Thị vừa đi Phúc Đảm trừng mắt nhìn hai tên nhóc đang hào hứng cười tươi : "Hai tên nhóc thối vui vẻ lắm sao, còn Phúc Dung nữa ngồi xa như thế là sao, mau đi lại chỗ phụ thân này.
"
Phúc Dung mếu máo đi lại chỗ phụ thân, còn không quên lấy hai tay che mông mình lại, Phúc Đảm híp mắt nhìn hắn nhích người từng bước nhỏ đi lại chỗ mình.
Phúc Dung cuối cùng cũng đến trước mặt Phụ thân nhà mình, hắn cúi thấp đầu nhận lỗi, Phúc Đảm mỉm cười bế hắn đặt lên chân mình, không chút nương tay đánh bốp bốp vào mông hắn.
Phúc Dung cũng không phải lần đầu tiên bị phụ thân đánh mông, nhưng hôm nay lại đặc biệt thẹn thùng lần đầu ở chỗ đông người bị đánh cảm giác thật là vi diệu, hắn vừa đau vừa thẹn che mặt òa một tiếng khóc lên.
Phúc Đảm lại lạnh lùng lên tiếng bảo: "Biết con sai ở đâu không".
Phúc Dung vừa khóc vừa trả lời: "Dạ biết ạ, con không nên dẫn phụ thân ra đây, hức hức cũng không được chọc ghẹo phủ thiếp của phụ thân, Phúc Dung sai rồi hức hức phụ thân đừng đánh Phúc Dung nữa.
"
Phúc Đảm đánh xong không khỏi thở dài, nhìn Phúc Dung khóc nức nở hắn cũng không nỡ ra tay tiếp tục đánh, đưa tay xoa mông Phúc Dung rồi bảo: "Lần này phụ thân dừng tay tha cho cái mông nhỏ của con, lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa, nếu để phụ thân biết con còn nghịch như vậy nữa phụ thân đánh nát mông con, không những vậy còn phạt con chép hiếu kinh một tháng hiểu không.
"
Phúc Dung đưa tay lau nước mắt ngoan ngoãn gật đầu, hắn mới không ngốc mà lại đi chọc giận phụ thân, một cách chỉ dùng được một lần không thể sử dụng lần hai, với lại hắn chỉ muốn dạy cho vị phủ thiếp của phụ thân một bài học, cho bà ta đừng đến nơi này nữa, mẫu thân hắn tâm thiện nhưng hắn lại không giống mẫu thân hắn tâm làm bằng đậu hủ đâu nha.
Phúc Dung đã chướng mắt mấy bà phủ thiếp của Phụ thân nhà mình lắm rồi, suốt ngày đến chỗ mẫu thân hắn mà kiếm chuyện, rõ ràng chỉ là phủ thiếp lại muốn chèn ép mẫu thân nhà mình, nội tổ mẫu hắn ở trong cung cũng rất khó chịu, mỗi lần hắn vào trong hoàng cung mách lại với tổ mẫu, nội tổ mẫu đều rất tức giận, bà còn khuyến khích hắn ra tay giúp mẫu thân nhà hắn dạy cho mấy người kia một bài học.
Phúc Dung tuy mới hơn bốn tuổi nhưng được Nhị Phi dạy dỗ rất kỹ lưỡng, chỉ cần nhìn sắc mặt hắn đã biết người nào có tâm cơ hay không rồi, hắn cũng rất khinh thường mấy người chỉ biết cái lợi trước mắt mà không suy nghĩ thấu đáo, vì tranh sủng mà bất chấp luôn lễ giáo quy cũ, chèn ép luôn vợ cả để leo lên cao.
Phúc Dung còn âm thầm oán trách phụ thân nhà mình, nếu hắn là Phụ thân hắn sẽ không để cho mẫu thân chịu thiệt thòi dù chỉ là việc nhỏ, vợ cả là vợ cả thị thiếp là thị thiếp không ai có thể thay thế được ngôi vị này trong lòng hắn.
Phúc Dung quay đầu nhìn Phúc Yến lè lưỡi làm mặt quỷ, Phúc Yến đôi mắt lấp lánh đưa ngón tay cái lên với đại ca nhà mình, đại ca thật đúng là lợi hại, gây chuyện lớn mà chỉ bị phụ thân đánh có vài cái, lợi hại thật hắn nhất định sẽ đi theo đại ca mà học hỏi vài chiêu phòng thân mới được.
Phúc Đảm lạnh lùng nhìn một lớn một nhỏ thủ thế khen ngợi nhau, hắn muốn biết hai tên nhóc con này học được mấy cái quái rỡ này ở đâu ra, tại sao cứ thích làm mấy động tác không giống ai hết, đôi khi còn tính kế đùa giỡn người khác điệu bộ phúc hắc nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh đứng đắn, đều giống nhau một bộ chơi chết người không cần đền mạng này là giống ai vậy cà, Phúc Đảm không biết hai tên nhóc này tính tình giống ai nhưng chắc chắn không phải nồi của hắn.
Nguyệt Hoa còn đang ăn hạt dưa không hiểu nguyên do tự nhiên lại cảm thấy ngứa mũi, nàng nhanh tay che mũi lại "hắc xì", tiếng nhảy mũi rất lớn còn liên tục nhảy mũi thêm vài cái, làm cho Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh lo lắng vội bỏ hết mọi chuyện chạy đến xem thử.
Nguyệt Hoa nhìn thấy hai nàng ta lo lắng cho mình, mỉm cười xua tay bảo: "Đừng lo lắng chỉ nhảy mũi một chút rồi hết không sao cả?"
Thúy Liễu lo lắng lên tiếng khuyên chủ tử: "Nguyên cơ để như vậy không tốt đâu, không bằng truyền thái y đến đây xem thử đi.
"
Tiểu Quỳnh cũng gật đầu: "Đúng đó, nguyên cơ phải lo lắng cho thân mình chứ.
"
Nguyệt Hoa bật cười lại bảo: "Hai người các ngươi thật đúng là khéo lo xa, thật sự ta không bị làm sao hết