"Cốc, cốc, cốc", Nguyệt Hoa đưa tay gõ vào cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Ông hoàng, Thần thiếp mang trà bánh đến.
"
Trong phòng Phúc Đảm đang nổi bạo đánh lên mông Phúc Dung, đột nhiên bị quấy nhiễu chợt dừng lại, mày nhíu chặt, ngữ khí không tốt lắm nói: "Tiến vào đi.
"
Phúc Dung đang nằm sấp trên ghế, nước mắt rơi từng giọt, nghe được giọng nói mẫu thân đôi mắt sáng ngời, đưa tay quẹt mũi, thầm nghĩ: Được cứu rồi.
Phúc Đảm hừ lạnh, lúc này cũng chợt nhớ đến Nguyệt Hoa, nàng chắc chắn biết chuyện nhưng lại cố ý thông đồng Phúc Dung che giấu hắn, hoả khí lại bốc lên lần nữa.
Nguyệt Hoa bước vào, còn chưa kịp mở miệng vấn an đã bị lửa giận Phúc Đảm mắng phun đầy mặt.
"Nàng đưa điểm tâm cho ai, cho Phúc Dung hay Phúc Yến, nàng nghĩ ta sẽ cho bọn chúng đói bụng à, đúng là mẹ hiền chiều con hư! " Liên thanh mắng chửi Nguyệt Hoa bị hắn mắng cho choáng váng đầu óc, tay bưng mâm điểm tâm không ngừng run rẩy, trà suýt tí nữa là đổ hết ra ngoài.
Nguyệt Hoa cúi đầu tự hỏi: Bất quá, vì cái gì nha? Hết chuyện tức giận lại trút hết lên đầu nàng, nhưng nghĩ thì nghĩ nàng không ngu dại mà nói ra khỏi miệng, chờ Phúc Đảm mắng tới miệng khô lưỡi khô, hít sâu lấy hết can đảm nói: "Chàng khát rồi đi uống chút nước trà, xin bớt giận.
"
"Ân, nàng nghỉ như vậy có thể làm ta bớt giận được hay sao, ta nói cho nàng biết không có cửa đâu, hừ", hắn nói xong còn tự mình tiến lên trước mặt Nguyệt Hoa, bực mình rót chung trà, một hơi uống cạn.
Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn hướng khác, giả vờ không nghe thấy những câu hắn lẩm bẩm, nhưng khi vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phúc Dung nằm sấp trên ghế, đôi mắt đỏ hoen đáng thương nhìn nàng.
Nguyệt Hoa trừng lớn mắt, đưa cả mâm trà bánh cho Phúc Đảm, đi lại chỗ Phúc Dung hỏi: "Phúc Dung con nằm đây làm gì thế?"
"Mẫu thân hức", Phúc Dung chỉ tay lên mông mình, khóc nức nở.
Nguyệt Hoa há hốc miệng nhìn Phúc Dung, rồi lại tìm Phúc Yến, nhìn mãi mới thấy hắn đang hoảng sợ trốn sau lưng Lê Tức, nhướng mày đưa tay đỡ Phúc Dung đứng lên, Nguyệt Hoa đau lòng hỏi: "Thần thiếp không biết Phúc Dung đã làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo mà để cho ngài đích thân tự ra tay đánh?"
Phúc Đảm phun tào nói: "Nàng còn dám nói, hỏi thử con trai tốt của nàng, mới có vài tuổi đã lén giấu phụ thân trốn ra ngoài vui chơi, nàng dạy con như vậy hả?"
Nguyệt Hoa nhắm mắt hít sâu nén giận, sau đó mở mắt thở mạnh, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Lê Tức công công, làm phiền đưa hai đứa nhỏ ra ngoài trước giúp ta được không, ta có chuyện cần nói riêng với Ông hoàng!" Hai từ ông hoàng nàng cố ý nhấn mạnh nói.
"Dạ", Lê Tức cúi thấp đầu cung kính đáp, dẫn hai vị tiểu hoàng tôn lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Nguyệt Hoa nhìn cánh cửa đóng kín, mặt trầm xuống xắn tay áo, chống nạnh nói: "Chàng mắng thần thiếp rồi bây giờ đổi lại, tới lượt Thần thiếp có chuyện muốn nói! Chàng đúng là thật quá đáng, có ai đánh con mình như chàng không hả? Lúc nào cũng nghiêm khắc, chàng nghĩ làm vậy là bọn nhỏ sẽ sợ chắc.
Suốt ngày chỉ biết phạt đứa nhỏ ngoan cũng bị chàng quản đến thở không nổi, đi ra ngoài thì đã làm sao, bắt trong này viết sách chàng có quá đáng lắm không hả?"
Phúc Đảm: "! "
Phúc Đảm chỉ