Đang ngồi hóng mát, Nguyệt Hoa tinh mắt nhìn thấy Phúc Đảm đang đi lại hướng mình, Nguyệt Hoa còn chưa kịp bỏ trốn thì đã bị hắn bắt được: "Đứng lại, đi đâu đấy.
"Ha ha, chàng cũng đến à, trùng hợp quá ha", Nguyệt Hoa cười tươi nói với Phúc Đảm.
"Hừ, mang thai cũng không chịu ngồi yên, đường xá đá nhiều lỡ như bị ngã thì phải làm thế nào?" Phúc Đảm chấp tay ra sau lưng hỏi Nguyệt Hoa.
"Xía, chàng làm như thần thiếp là tù nhân không bằng, ngồi hoài một chỗ cũng nhàm chán lắm chứ bộ, vả lại thần thiếp cũng sinh con một lần rồi, kinh nghiệm cũng nhiều hơn chàng, chàng chỉ thích lo xa", Nguyệt Hoa bĩu môi cãi lại.
Phúc Đảm giận, hắn là lo nghĩ cho ai chứ hả? Coi bộ dáng nàng ta đi, đúng là thiếu đánh, hắn nhướng mày nói: "Nàng nhớ đó, không lo cho nàng nữa", nói xong xoay người định bỏ đi.
Nguyệt Hoa nghe giọng điệu của hắn biết rằng vô ý chọc giận hắn nữa rồi, nhanh tay giữ chặt lấy tay áo Phúc Đảm lại, nhỏ giọng nói: "Chàng giận thật à, thần thiếp đùa tí mà lại, thôi ngồi xuống đây chơi chút đi, lớn rồi đâu phải Phúc Dung hay Phúc Yến đâu mà hở cái là giận dỗi, bọn nhỏ thấy lại cười cho, ngồi đi mà.
"
Phúc Đảm hừ lạnh, Nguyệt Hoa lại hạ mình năn nỉ tiếp, cuối cùng cũng thiết phục được hắn ngồi xuống cùng với nàng.
Lê Tức cùng Thúy Liễu liếc mắt nhìn nhau, nhẹ lắc đầu, tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cúi đầu nhìn dưới đất, mắt không thấy tâm không phiền.
Nghỉ ngơi không bao lâu lại tiếp tục gấp rút lên đường, Phúc Đảm có ra lệnh nhanh chóng trở về kinh, không thể nghỉ ngơi lâu.
Nguyệt Hoa một bên nghe cũng không có ý kiến, bệnh tình hoàng hậu một ngày một trở nặng, bọn họ cần nhanh chóng hồi kinh.
Không tới một tháng đoàn xe đã trở lại kinh thành, Ngô Thị biết được tin tức cũng không lấy làm lạ, nàng bình tĩnh ra ngoài tiếp đón.
Ngô Thị đứng cùng Trần Thị, Lê Thị ở đằng trước, nhưng ánh mắt nàng lại cố ý liếc nhìn Nguyễn Thị, trong lòng thầm nghĩ: Khuôn mặt nàng ta xanh trắng, da vẻ lỡ loét, chắc cũng sắp rồi.
Ngô Thị tâm tình khoái trá mỉm cười nhìn Trần Thị, xem thử kì này mi chết không?
Trần Thị hình như có sở cảm, nghiêng đầu nhìn sang Ngô Thị, nhíu mày nói: "Nhà mi cười gì gian manh thế? Ta trông mà rợn hết cả người.
"
"Tỷ nói quá lời, muội đâu đáng sợ như thế", Ngô Thị lại ngây ngô che miệng cười nói.
"Ta mới cốc thèm tin nhà mi, tránh ta xa một chút, nhìn mà phát bực", Trần Thị khinh thường ra mặt nói với Ngô Thị, không những vậy còn ngang nhiên né tránh nàng ta.
Đúng lúc này Nguyễn Thị Trường lại nhịn không được lên tiếng ho, Trần Thị quay đầu lại nhìn không khỏi phát khiếp, giật mình nói: "Trời ạ! Trường muội làm sao thế, đang mang thai tại sao suốt sắc thế này?"
"Muội không sao, khụ khụ! Muội chịu không nổi kho khan tí thôi", Nguyễn Thị Trường liên tục ho khan nói.
Lê Thị nhìn nàng ta nhịn không được thở dài nói: "Không mấy muội trở về đi, trời ngoài này gió lớn, bụng mang dạ chửa đứng ngoài cửa không tốt lắm đâu, ở đây có bọn ta lo liệu là được rồi, mau trở về đi.
"
Nguyễn Thị Trường còn muốn lên tiếng từ chối nhưng đã bị Cái Thị giữ lại, nàng ta lắc đầu nhìn Nguyễn Thị Trường nói: "Lê tỷ nói đúng đó, tỷ mau trở về đi, nếu tỷ không yên tâm hay muội đưa tỷ về.
"Không cần phiền phức như vậy đâu, tự em đi về được", Nguyễn Thị Trường lắc đầu nói, xong nàng xoay người để mấy cung nữ dẫn mình đi.
Cái Thị không yên tâm từ biệt mọi người cũng chạy theo sau nàng ta, Trần Thị nhìn nói: "Đúng là khổ thật mà.
"
"Đáng thương làm sao", Ngô Thị miệng thì nói đáng thương nhưng trong mắt lại mang đầy ý lạnh nhạt, không một chút thương xót.
Qua giờ ngọ xe mới vào hoàng thành, dừng lại trước cổng, Nguyệt Hoa được người nâng đỡ đi xuống, nàng mỉm cười thật tươi nhìn tất cả mọi người ở đây nói: "Vào trong đi thôi, ông hoàng vào