- Nghe nói sau khi Ngự sử trưởng thành đến trình độ nhất định, sẽ có được một ít thủ đoạn bảo mệnh.Cao Bằng nhíu mày tự hỏi một lát, sau đó trả lời.- Đúng, nhưng thủ đoạn bảo mệnh của Ngự sử không chỉ có một loại, hơn nữa cũng không cần cứ phải trưởng thành đến trình độ nhất định mới có thể có được.Ông Lưu nói một cách đầy thâm ý.Sau khi nói xong, ông Lưu có chút căng thẳng đứng ngay đó.Mau tới cầu ta đi, mau hỏi ta nên làm sao để đạt được.- Vâng, cảm ơn ông Lưu đã phổ cập tri thức.Cao Bằng do dự một chút rồi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.- ……- Chờ đã, kỳ thật ông vốn có một loại thủ đoạn bảo mệnh cho Ngự sử rất thích hợp cho cháu ở giai đoạn hiện tại.Ông Lưu ho khan nói.Cao Bằng liếc mắt nhìn thoáng qua ông Lưu, nếu hiện tại hắn còn không ý thức được ông Lưu không phải chỉ là đơn giản mà nói như thế, vậy thì hắn có thể đập đầu vào tường tự sát được rồi.Nhưng nếu ông Lưu không trực tiếp nói rõ thân phận của mình, vậy hắn cũng không nhất định phải vạch trần.Ai mà chẳng có một chút bí mật chứ, nếu cứ phải dò hỏi tới cùng, vậy thì ngay cả làm bạn bè cũng không được.Ông Lưu nhìn thoáng qua xung quanh trước rồi sau đó nhẹ gật đầu, Cao Bằng chỉ cảm thấy không gian xung quanh đã xảy ra một ít biến hóa, giống như chỉ là ảo giác của hắn.Ông Lưu ngưng trọng nói:- Bí pháp mà ta sẽ nói cho cháu sau đây ngàn vạn lần không thể nói cho những người khác biết, bằng không sẽ chỉ tạo ra rất nhiều phiền toái cho bản thân.Cao Bằng gật đầu:- Hiểu rõ.Ở trong tưởng tượng của Cao Bằng, hẳn là ông Lưu sẽ dùng một ngón tay điểm lên trán của mình, sau đó thì ‘thể hồ quán đỉnh’.Sự thật lại là… Ông Lưu lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó lấy ra một cây bút viết lên trên.Sau khi viết xong thì đưa cho Cao Bằng:- Cháu phải nhớ ở trong đầu, sau đó thiêu hủy tờ giấy này đi.Cao Bằng tiếp nhận tờ giấy sau đó xem thật kỹ, trí nhớ của hắn vẫn luôn không tệ, nếu không thành tích cũng sẽ không tốt như vậy, dù sao rất nhiều tri thức đều yêu cầu phải nhớ được.Giây lát sau, Cao Bằng gật đầu, sau đó tìm que diêm trong nhà ông Lưu đốt sạch sẽ tờ giấy.Ông Lưu cũng không hỏi Cao Bằng có nhớ kỹ hay không, chỉ là tiếp tục căn dặn một phen, ngàn vạn lần không nên tiết lộ ra ngoài, ít nhất là trước khi không có năng lực tự bảo vệ mình.Nhìn thấy Cao Bằng đã trở lại nhà mình, ông Lưu lén lút lấy di động ra gọi điện thoại cho lão Khương, cái lão già bảo thủ này, rõ ràng là nhớ nhung cháu ngoại đến không cách nào hình dung. Thế mà hết lần này đến lần khác còn không tới tìm cháu ngoại mình, nhưng lão Khương quả thật cũng có nỗi khổ tâm của chính mình.Nghe được Tiểu Bằng thi đậu Dục Thú Sư Trung cấp, lão già bảo thủ này hẳn là sẽ rất vui vẻ, hài lòng.Ông Lưu dựa người về phía sau, một con tắc kè hoa dài sáu mét dần dần hiện ra trong khoảng trống sau lưng, bộ dạng lười biếng nằm nhoài trên mặt đất.……- Bí thuật Ngự thú —— Đấu Chuyển Tinh Di.Cao Bằng nhớ lại nội dung trên trang giấy.Sau khi xem xong, Cao Bằng chậm rãi thở ra một hơi:- Đây rõ ràng chính là dời đi thương tổn mà, có thể chuyển dời toàn bộ thương thế mà bản thân đã gánh chịu đến trên thân Ngự thú của mình.- Thế nhưng cũng có một thiếu sót, đó chính là tuy rằng có thể chuyển dời toàn bộ thương thế đến trên thân Ngự thú của mình, nhưng sự chuyển di này có phạm vi hạn chế, vượt qua phạm vi này liền không thể dời đi thương tổn nữa. Huống chi chỉ dựa vào Ngự sử thì không thể đơn phương mở ra hiệu quả này, mà cần có lựa chọn chủ quan bên phía Ngự thú để mở ra.Coi như là vậy, lực phòng ngự của Ngự thú cũng xa xa không phải là con người có thể bằng được, hơn nữa khi Ngự thú càng ngày càng mạnh, lực phòng ngự cùng sinh mệnh lực cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh.Nhắm mắt lại đọc thầm bí thuật, sau đó câu thông với khế ước ở trong đầu, một tờ khế ước màu Hắc Kim mới tinh hiện lên ở chỗ sâu trong thức hải, cuối cùng chậm rãi biến mất ở trong thức hải.Cao Bằng lập tức cảm giác được giữa mình cùng Đại Tử có thêm một loại liên hệ đặc thù.Nhìn Đại Tử vẻ mặt đơn thuần ngây thơ bò tới dưới chân mình, Cao Bằng tức giận cười mắng:- Mày nhìn một chút xem mày đã béo thành bộ dáng gì rồi! Giống như một con lợn béo màu tím đó.- Tê!Đại Tử bất mãn kêu to một tiếng.- Há, mày lại còn mạnh miệng, bản thân mày béo thành cái bộ dáng gì rồi, không ý thức được chút nào sao?- Tê!Đại Tử nóng nảy.- Đến đến đến, A Ngốc, ngươi ôm Đại Tử lại đây.Ngay từ đầu Đại Tử còn liều mạng giãy giụa phản kháng, chờ sau khi A Ngốc ôm nó đến trước gương, nó tập trung tinh thần nhìn mặt con rết béo mập trong gương kia, đột nhiên run run.Sau đó từ bỏ giãy giụa.Một bộ dạng ‘sống không còn gì luyến tiếc’ cứ vậy