Vô Mao Huyết Linh Cẩu yên tĩnh nằm rạp trên mặt đất, có một vết thương đâm xuyên qua cái đùi phải của nó, dường như sâu đến mức có thể thấp thoáng thấy được xương cốt bên trong.Trong cái nhìn của những người khác thì, một chân của Vô Mao Huyết Linh Cẩu đã chịu thương thế nghiêm trọng như vậy, hiển nhiên chính là một quả hồng mềm, theo quy luật thường tình tất nhiên người ta phải chọn quả hồng mềm để mà nắn.Thế nhưng Cao Bằng lại không cho là đúng, tục ngữ nói chó cắn thường là chó không sủa.Con Huyết Linh Cẩu này bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể yên tĩnh đến thế, sâu tận đáy lòng không biết đang cất giấu một cơn điên cuồng đến tuyệt vọng cỡ nào, huống chi phẩm chất của nó còn là tinh nhuệ, nếu thật sự phải liều mạng lên cũng sẽ không hề yếu hơn so với con Cương Tông Thiết Trư kia.Quan trọng nhất chính là con Vô Mao Huyết Linh Cẩu này lại có sức đề kháng nhất định đối với độc tố.- Nếu đã không có ai xung phong lên trước vậy thì tôi đành làm người đầu tiên khiêu chiến vậy.Cao Bằng đứng ra nói, hắn cũng sợ huấn luyện viên sẽ bị nhóm người này nói động, thật sự để Ngự Thú của bọn họ phải chiến đấu với con Vô Mao Huyết Linh Cẩu kia.Lạch cạch một tiếng, cửa lồng giam được mở ra, Cương Tông Thiết Trư vẫn luôn điên cuồng va đập lưới thép đột nhiên dừng lại, không ngừng kêu ùn ụt, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm cửa lồng giam đang được mở ra cùng với Đại Tử đang từ từ bò vào.Vốn dĩ Cương Tông Thiết Trư bị con người bắt lại đã làm nó hoảng sợ lắm rồi, hiện giờ lại còn đưa vào trong không gian nhỏ bé này một con quái vật mang theo tính uy hiếp đến thế. Điều này không khỏi khiến nó nâng cao cảnh giác, đồng thời không ngừng đề phòng, cuối cùng nhịn không được, hung tính mạnh mẽ dâng lên!- Ụt à ụt ịt ~ rống!Trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, bốn chân liên tục dẫm xuống đất một cách vô cùng hung hăng sau đó húc thẳng về phía Đại Tử với vẻ cực kỳ thô bạo.Giống hệt như chiếc chiến xa đạn thịt, từng cây từng cây gai sắc nhọn phảng phất không khác gì lưỡi dao sắc bén trên chiến xa.Tốc độ cực nhanh, tạo ra cơn ác phong gào thét xung quanh, mang theo mùi tanh hôi đập vào mặt, mãnh liệt xông tới.Mắt thấy cái chân thô to sắp sửa đạp lên lưng mình, đột nhiên Đại Tử vừa lùi nhanh về sau vừa cong lưng xuống, dường như không khác gì một cây cung, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc đó đã tránh thoát được chiêu thức hiểm hóc vô cùng ngoạn mục.Hai hàng chân bỗng nhiên co cụm lại, cả người đột nhiên đổ dồn về phía trước, chỉ chớp mắt đã nhảy lên cao hai ba mét rồi trực tiếp bám vào lưng Cương Tông Thiết Trư, từng cái từng cái chân sắc bén không khác gì những cái móc câu, quắp thật sâu vào lớp da của Cương Tông Thiết Trư.Mặc cho Cương Tông Thiết Trư giãy giụa thế nào cũng không thể vùng thoát được.Đại Tử siết càng lúc càng chặt, hai sợi râu trên đỉnh đầu không ngừng lay động, trong lúc lơ đãng đụng vào nhau làm lóe ra những tia lửa.Rít!Đại Tử cúi đầu cắn một ngụm thật mạnh xuống gáy Cương Tông Thiết Trư, cặp chân hàm sắc bén hai bên miệng cắm xuyên da lưng Cương Tông Thiết Trư rồi đâm sâu vào trong thịt, nọc độc theo răng nanh tiêm vào cơ thể đối thủ.Ngẩng đầu ~ không ngừng gào lên ùn ụt!Cương Tông Thiết Trư dường như nhận ra nguy hiểm, lập tức điên cuồng nhảy lên, trong lúc ngàn cân ấy đột nhiên nhanh trí đập mạnh phần lưng đang bị Đại Tử bám lên vách lồng giam.Bị va đập mấy cái, Đại Tử có chút choáng váng buông hai hàng chân sắc bén ra, nhân cơ hội rời khỏi lưng Cương Tông Thiết Trư, bò thoát đi.Sau đó nhanh nhẹn bò lên trên lưới sắt, giãn ra một khoảng cách an toàn, đủ để dù Cương Tông Thiết Trư có dùng hết toàn lực cũng không thể công kích đến.Ở trong mắt Cao Bằng, trạng thái của Cương Tông Thiết Trư đang từ vết thương nhẹ không ngừng biến hóa trở thành tổn thương mức độ thấp, rồi đến thương thế tầm trung, sau đó là thương nặng......Cuối cùng thương thế vẫn luôn liên tục gia tăng đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng mới ngừng biến hóa, cùng lúc ấy, trạng thái trúng độc hiện lên phía sau tên của nó cũng biến mất ngay sau đó.Lúc này Cương Tông Thiết Trư chẳng khác nào một lão già đã hao hết sức lực, yếu ớt nằm bò trên đất, trong đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng đã không còn thiết sống, đầu lưỡi lớn thè ra ngoài.Đại Tử quan sát một lúc, rốt cuộc xác định con mồi đã chẳng còn bao nhiêu sức lực phản kháng mới yên tâm, chậm rãi bò xuống dưới đất, hai hàng chân bén nhọn lạnh lùng đánh lên nền xi-măng phát ra tiếng vang lách cách.Tựa như Tử Thần đang bò về phía con mồi bắt đầu tiến