- Cao tiên sinh, hôm nay có thời gian rảnh không?Cao Bằng vừa rời khỏi trường học không lâu thì nhận được điện thoại của Lưu Sâm Lâm.- Có chuyện gì?Cao Bằng dừng bước hỏi.- Tôi muốn mời ngài ra ngoài ăn bữa cơm, bên này của tôi cũng có mấy người bạn tới nên đành mạo muội mời ngài hạ cố ghé qua, cũng giới thiệu bọn họ cho ngài quen biết một chút.Đầu dây bên kia, giọng điệu của Lưu Sâm Lâm có chút a dua.Nhưng mà cũng không thể trách ông ta, suy cho cùng thì hiện tại toàn thể vận mệnh của công ty đều nằm trong tay của Cao Bằng.Ngẫm nghĩ một chút, tủ lạnh trong nhà vẫn còn khá nhiều thức ăn, không cần lo lắng A Ngốc bị đói.- Cũng được, hôm nay tôi có thời gian, lúc này tôi đang ở…Cao Bằng còn chưa dứt lời thì một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ gần cổng trường bỗng nhiên nổ máy chạy tới, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt hắn.Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười của Lưu Sâm Lâm.Cao Bằng: …- Đã làm phiền ông rồi.Cao Bằng lịch sự nói, sắp xếp Đại Tử trong cốp xe, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh ghế lái. Lúc này Cao Bằng mới chú ý thấy ở băng ghế sau còn ngồi một nữ sinh nhìn qua chừng mười bảy mười tám tuổi, tóc ngắn xõa ngang vai.- Đâu có phiền gì, thật ra tôi cũng tiện đường mà thôi, ha ha!Lưu Sâm Lâm ha ha cười đáp.- Con gái của tôi vừa khéo cũng học tại trường này, hôm nay tôi tới đón con bé tan học.- Đây là lần thứ hai trong năm ông tới trường tôi, lần đầu tiên còn là hôm khai giảng nữa.Ngồi ở ghế sau, Lưu Triều Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm.Lưu Sâm Lâm nghẹn lời.Miao~~Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu.Chỉ là tiếng kêu của con mèo này dường như có chút không quá chính tông, lẽ ra phải là meo lại kêu thành miao.Lưu Triều Vũ ở ghế sau nhẹ nhàng vuốt ve cằm con mèo đang được nàng ôm trong lòng, con mèo lông trắng với chiếc đuôi dài nheo mắt lại, lười biếng nằm trong lồng ngực chủ nhân không nhúc nhích. Cô nàng có chút tò mò nhìn thoáng qua Cao Bằng đang ngồi cạnh ghế lái.Cô gái này cũng là bạn học cùng trường, nhìn qua thì thấy nàng cũng không chênh lệch nhiều, nhưng lại bắt cha nàng tự mình lái xe tới đón.Cao Bằng dựa lưng lên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Sâm Lâm ngồi trên ghế điều khiển bỗng nhiên mở miệng hỏi:- Cao tiên sinh, nếu có thời gian không biết cậu có thể giúp Triều Vũ nhìn qua Ngự thú của con bé một chút không?Lưu Triều Vũ kinh ngạc, sao đột nhiên nói chuyện đến trên người nàng rồi.- Thứ bảy tuần nào tôi cũng đều ở phòng làm việc, cuối tuần ông có thể bảo cô ấy tới phòng làm việc tìm tôi.Cao Bằng đáp lại.- Ừm.Lưu Sâm Lâm gật đầu, sau đó không nói gì thêm mà chuyên tâm lái xe, không khí trong xe lâm vào yên tĩnh.Lát sau, xe hơi ngừng trước một cái cửa tiểu khu, Lưu Sâm Lâm quay đầu nói với Lưu Triều Vũ:- Con về nhà trước đi, cha và chú Cao còn có việc.Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Cao Bằng cũng nhìn thấy Ngự thú bị Lưu Triều Vũ ôm trong ngực, đó là một con mèo lớn với bộ lông trắng muốt và chiếc đuôi dài ngoe nguẩy, chiều dài cơ thể khoảng chừng nửa thước, đôi mắt màu xanh hổ phách óng ánh long lanh cứ híp lại.【 Tên quái vật 】: Bạc Hà Miêu【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 12【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Phổ thông【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Mộc【 Nhược điểm quái vật 】: Hệ Thủy【 Nhu cầu thăng cấp phẩm chất tinh nhuệ 】:......Ngự thú loại mèo à, đây là chủng loại khá hiếm thấy.Từ sau tai biến, có rất nhiều chủng loại mèo phát sinh dị biến, từng có một dạo xuất hiện trường hợp mất khống chế.Phải biết rằng mèo là một loại động vật được xưng là giống loài bệnh tâm thần, ai cũng không hiểu được suốt cả ngày chúng nó đang tự hỏi cái gì, đặc biệt là sau khi chúng nó sinh ra dị biến, trí tuệ trở nên càng lúc càng cao, đồng thời tố chất thần kinh cũng gia tăng.Từ đó có rất nhiều quái vật mèo rời đi thành thị của loài người, vì thế dẫn đến Ngự thú loại mèo cực kỳ hiếm thấy.Lại nói, sau đó Lưu Sâm Lâm lái xe ra khỏi tiểu khu, chạy về phía ngoại ô thành phố.- Bạn của ông là những người như thế nào?Cao Bằng tò mò hỏi.- Đến nơi rồi thì Cao tiên sinh sẽ biết.Lưu Sâm Lâm tỏ ra bí hiểm đáp.Cuối cùng, chiếc xe dừng trước cửa một ngôi nhà cổ kính.Lưu Sâm Lâm nói:- Đến rồi.Xuống xe đi vào, sau khi vào nhà Cao Bằng mới phát hiện đây là kiểu khách sạn sơn trang xa hoa, được trang hoàng theo phong cách sơn thủy hữu tình, có núi giả, hồ nước, cây cảnh, hoa cỏ,… rất có vài phần ý cảnh cầu nhỏ nước chảy của Giang Nam.Hẳn là tác phẩm do một vị đại sư tinh thông vườn cây nam bắc thiết kế.Theo sân vườn đi vào trong, con đường quanh co khúc khuỷu dẫn đến sảnh lớn chữ “Thiên”. Bên trong đã ngồi mười mấy người, có nam có nữ. Khi nhìn thấy Cao Bằng tiến và thì toàn bộ đều dùng ánh mắt khác nhau, trên dưới đánh giá Cao Bằng một lượt. Trong ánh mắt tuy rằng không mang theo vẻ cao cao tại thượng nhưng lại có một loại soi mói sâu kín.Cao Bằng không tự giác nhíu mày lại, bị bọn họ dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú khiến hắn rất không thoải mái. Nếu không phải nể mặt mũi của Lưu Sâm Lâm thì hắn đã lập tức xoay người rời đi.Không đợi Cao Bằng dò hỏi, Lưu Sâm Lâm đã tích cực lên tiếng giới thiệu một lượt tên tuổi những người ngồi ở đây cho Cao Bằng:- Vị này là đội trưởng Tống Tự của Liệp Đội Hỏa Huỳnh, vị này là đội trưởng Giang Cổ của Liệp Đội Thiên Tinh......Liệp đội là tên gọi tắt của đội ngũ liên minh săn quái vật.Cao Bằng nheo mắt lại. Trước đó hắn cho rằng bạn bè trong miệng Lưu Sâm Lâm chỉ đơn thuần là những người bạn tốt trong đời thực.