Trong thang máy:
Cố Vãn Sênh nhìn chòng chọc vào tầng Mộ Bắc Tầm vừa bấm, tầng 8? Tầng 8 không phải là chỗ của cô sao? Chẳng lẽ anh ta biết cô ở tầng mấy sao? Không thể nào.
“Ơ,... Giáo sư Mộ, anh…Có phải ấn nhầm tầng rồi không?” – Cô thử dò hỏi
“Hả?”- Mộ Bắc Tầm nhướng mày, liếc mắt nhìn cái nút, “Không, tôi không bấm nhầm. Cô cho là tôi sẽ phạm sai lầm cấp thấp như vậy hả?”
“Không phải.” – Cố Vãn Sênh yên lặng cúi đầu, che dấu vẻ mặt vì quá kinh ngạc mà mặt mũi vặn hết cả lại. Trời ạ! Tại sao có thể? Are you kidding me? (Anh đùa tôi sao?)
Mộ Bắc Tầm bắt được vẻ mặt của cô, chợt hiểu được điều gì đó, mày nhướng lên, nhẹ ý cười: “Ồ, cô trợ lý, cô cũng ở tầng 8 à?”
Cố Vãn Sênh ngẩng đầu, thở hắt ra một cái, mỉm cười, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, giáo sư Mộ”
Cô lặng lẽ lén liếc mắc người đàn ông phía trước đang cong khóe miệng, trong lòng không khỏi kỳ quái, sao biết cô ở tầng 8, trong anh ta cao hứng vậy?
Tầng 8 có tổng cộng 4 nhà, mỗi bên có 2 nhà. Cố Vãn Sênh ở bên trái, Mộ Bắc Tầm ở bên phải.
Ra khỏi thang máy, Cố Vãn Sênh gọi với Mộ Bắc Tầm đang đi về hướng bên phải, anh nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cô
“Cái này, Giáo sư Mộ, tôi ở bên này” – Cố Vãn Sênh chỉ chỉ bên trái, ý muốn nói là chúng ta không ở chung đường, và tôi cần trở về nhà mình.
“Ồ được rồi.” – Mộ Bắc Tầm ra vẻ đã hiểu – “Vậy cô về nhà thay quần áo đi”. Anh nói xong liền nhìn áo sơ mi trắng của cô đã dính bẩn vì vừa nãy ôm Vương Vân.
Cố Vãn Sênh cúi đầu nhìn một chút, cười cười: “Được.”
Ngay khi cô nghĩ rằng Mộ Bắc Tầm là một người biết quan tâm, anh tiếp theo nói một câu: “Thay xong đến nhà 802 tìm tôi”.
Cố Vãn Sênh lúc này hơi sửng sốt, không phải anh bảo bây giờ tan làm rồi sao
“Giáo sư Mộ, hiện tại đã tan làm rồi” – Cố Vãn Sênh có lòng tốt nhắc nhở
“Tôi biết.” – Mộ Bắc Tầm nhìn cô như thể cô là một tên ngốc; “Tôi tan làm, nhưng cô thì có à?”
“Giáo sư Mộ, trợ lý cũng làm việc theo giờ hành chính”
“Không, trợ lý của tôi làm việc theo thời gian tôi quy định, cần phải chờ lệnh của tôi 24/24”. Mộ Bắc Tầm nhìn cô với một dáng vẻ thản nhiên: “Cho nên, bây giờ cô không có giờ tan làm đâu”
Trời ơi! Đây là công việc quái gì đây?
“Không, Mộ...” – Cố Vãn Sênh vẫn còn muốn nói, anh trực tiếp cắt lời cô: “Không, trợ lý Cố, sáng nay tôi đã hỏi qua cô có ý kiến gì không, cô không trả lời tôi, sếp cô cũng không nói gì, vì thế bây giờ, cô có muốn cũng không có cơ hội “Say no”. “
Anh ngẩng đầu, ngạo mạn nhìn cô, ngang ngạnh nói, không chừa cho cô một đường lui.
“Được rồi, cô trợ lý của tôi, gặp lại sau!”
Cố Vãn Sênh chết trân tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Mộ Bắc Tầm rời đi, thật sự tức giận.
Trời! Đâu ra người như này thế? Rốt cuộc cô cũng biết vì cái gì mà anh quá cao hứng khi biết cô sống ở tầng 8, vì cô có thể đáp ứng bất kì cuộc gọi nào của anh trong suốt 24 giờ.
Có câu nói như thế nào nhỉ, “Cuộc đời như là cưỡng hiếp, nếu không chống cự được thì hãy tận hưởng thật tốt”*. Bây giờ cô chính là người không thể phản kháng, nên chỉ có thể nhận tất cả, về nhà thay quần áo.
Cố Vãn Sênh về đến nhà, tắm rửa nhanh chóng, thay một bộ quần áo mới, đi đến trước cửa nhà Mộ Bắc Tầm. Cô đưa tay ấn chuông cửa 2 lần, sau đó lẳng lặng chờ.
Hơn mười giây sau, lách cách, cửa mở, Mộ Bắc Tầm đứng bên trong, mặc một bộ quần quần áo ở nhà sáng màu.
“Giáo sư Mộ” – Cố Vãn Sênh mỉm cười.
“Cũng không phải là quá chậm, vào đi” – Mộ Bắc Tầm nói một tiếng, xoay người vào nhà, đi được hai bước lại dừng lại, nghiêng người nói một câu: “Tủ giày chỉ có một đôi dép lê nam, cô mang tạm đi, ngày mai nhớ mang đôi của