“......” – Chính là cái danh xưng mà thôi, không tính là quyền lợi đã bị xâm phạm.
“Cô không cần quá biết ơn tôi” – Mộ Bắc Tầm nâng cằm, khóe miệng hơi giương lên, trên mặt toát lên vẻ “Giúp đỡ người khác là niềm vui”.
“......” – Cố Vãn Sênh hơi hơi cúi đầu, che vẻ mặt không biết nói gì, căn bản là cô không hề có ý biết ơn anh.
——
Trong phòng họp:
Tổ chuyên án tổ tập trung lại một chỗ, đem tư liệu thu thập được trong vụ án những đứa bé trai mất tích, tiến hành sắp xếp lại.
Cao Dương đứng ở trên bục, trần thuật lại thông tin mà anh có được đến nay cho mọi người ngồi dưới.
“Theo tìm hiểu, lần này những cậu bé bị mất tích đều có một điểm giống nhau, đó chính là đều thích chơi một trò chơi trên internet tên là Liên minh huyền thoại*. Chúng tôi đã đi thăm dò ở khu phía nam, phát hiện có hai nơi cho rằng đã gặp qua mấy cậu bé kia, một nơi tên là “Quán café internet Dazui”, một nơi tên là “Quán cà phê internet Đen Trắng”, hai nơi cách nhau 3 dãy nhà. Mà cậu bé số 1 nhà gần ngay tại quán Dazui, còn cậu bé số 2 và số 3 là bạn học, cả hai đều là khách quen của Dazui, còn cậu bé số 4 và số 5 là khách quen của quán Đen Trắng
“Chúng tôi đăng nhập vào tài khoản game của mấy cậu bé, phát hiện ba cậu bé đầu tiên đều liên hệ với một tài khoản tên là: “Thất Lạc Giả”, còn hai cậu bé còn lại thì liên hệ với một tài khoản tên “Quang Phục Giả”. Theo dõi hai tài khoản này đều đăng kí địa chỉ ip là ở hai quán này”
“Chúng tôi đã thu thập được một vài video quay được các cậu bé trước khi mất tích đã đến các quán café internet, xem có thể điều tra ra manh mối gì không, nhưng còn cần loại bỏ các video cách đây một, hai năm”
“Từ ngày 12 tháng 11 năm ngoái đến nay, đồn công an phố Đông Bách Hối có nhận được tin báo về thi thể vô danh nào không?” – Lục Phi chen vào một câu.
“Có một vài, nhưng qua điều tra đã xác định được đây không phải những đứa trẻ bị mất tích – Lục Phi tự trả lời (Đoạn này thật sự tác giả ghi là Lục Phi, hổng hiểu tại sao luôn TvT)
“Ừm”
Phòng họp nhất thời im lặng, Lục Phi trầm tư một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Bắc Tầm hỏi: “Giáo sư Mộ, anh có ý kiến gì không?”
Mộ Bắc Tầm ghé mắt nhìn qua Lục Phi, nhàn nhạt nói một câu: “Không có”
Nghe vậy, Lục Phi cũng không hỏi lại được cái gì, đành phải ngẩng đầu nhìn bảng trắng, cau mày, suy nghĩ.
Bỗng dưng, Mộ Bắc Tầm nhìn về phía Cao Dương vẫn còn đứng trên bục, hỏi một câu: “Trong khu vực phía Nam phố Đông Bắc Hối có từng nhận được báo án về vụ nào lạm dụng tình dụng trẻ em trai chưa?”
“Cái này...... Phải đi tìm kiếm lại mới biết được” – Cao Dương bị Mộ Bắc Tầm bất thình lình chỉ điểm, nhất thời nghẹn lời. Anh ta không ngờ sẽ hỏi đến phương diện này cho nên cũng không soạn ra sẵn.
“Được, vậy trong hôm nay anh làm xong cho tôi” – Mộ Bắc Tầm nói
Cao Dương gật đầu: “Được”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Vãn Sênh trở lại văn phòng cùng Mộ Bắc Tầm. Cô đang làm báo cáo khám nghiệm tử thi về một tử thi trôi sông, hoàn toàn tập trung vào nó mãi đến khi có một bóng ma dựa vào bàn.
Cố Vãn Sênh nhíu mày, ngẩng đầu lên, bắt gặp Mộ Bắc Tầm đứng ở trước bàn, đang nhìn một tấm ảnh chụp trên bàn cô.
Đó là tấm ảnh cô chụp với cha mẹ, chụp ở sân sau nhà cô vào sinh nhật 18 tuổi.
“Họ là ai?” – Mộ Bắc Tầm nhìn thấy ảnh chụp, hỏi.
Cố Vãn Sênh nghiêng đầu nhìn người trong ảnh, trên mặt liền có toát lên một chút ý cười: “Họ là cha mẹ của tôi”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Bắc Tầm thêm vài phần nghi hoặc: “Hả, phải