Hai từ được viết qua loa trên mặt nạ lại khiến Thần Thần nghĩ ngợi miên man hồi lâu.
Ánh mắt nàng lơ đãng lướt qua mặt sông, nhưng chẳng thể xác định nổi chiếc hoa đăng nào mới là cái Hoàng Tang vừa thả ban nãy.
Tuy đã vào hạ nhưng gió ven song khá lạnh, Thần Thần bất giác run rẩy rồi xoay người đi về phủ họ Trần. Khi về tới nhà, nàng thấy ngoài cửa có hai anh lính đang đứng thẳng tắp như hai cây bạch dương. Lần này Thần Thần đã có kinh nghiệm, nàng biết nhất định là Trần Mộc đã về.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mình, Trần Mộc về nhà đón sinh nhật cùng mình âu cũng dễ hiểu.
Phủ họ Trần hôm nay có vẻ rất nhộn nhịp, ngay cả nụ cười của đám người hầu kẻ hạ cũng chân thành hơn trước nhiều. Thần Thần đi tới sảnh, thấy Trần Mộc đang ngồi uống trà ở đó.
Bên tay trái của Trần Mộc đặt một cái mâm phủ vải đỏ, Thần Thần tò mò nhìn mấy lần mới cất bước tiến vào trong, "Ca ca, huynh tới rồi."
Trần Mộc quay đầu lại, lúc thấy Thần Thần thì khóe môi chàng khẽ cong lên, "Thần Thần, sao giờ muội mới về?"
"À... muội ra bờ sông đi dạo." Thần Thần lại chiếc ghế cạnh Trần Mộc ngồi xuống, vẻ mặt mất tự nhiên của nàng và tay phải cầm khư khư chiếc mặt nạ đương nhiên không qua mắt Trần Mộc được.
Trần Mộc làm bộ vô tình liếc nhìn chiếc mặt nạ trong tay Thần Thần, dùng giọng bông đùa hỏi, "Thần Thần, ai tặng mặt nạ cho muội thế?"
Bàn tay cầm mặt nạ của Thần Thần cứng lại, ngay cả giọng nói cũng có phần ấp úng, "Đâu, đâu có ai, là muội tự mua." Câu trả lời đầy vẻ chột dạ của nàng khiến ý cười trên khoé môi Trần Mộc càng hiện rõ, mắt chàng đượm vẻ tư lự, "Ừ." Chàng chỉ vào cái mâm bên tay trái mình, "Đây là quà cho muội."
Thần Thần lại tò mò quan sát cái mâm kia, rồi vươn tay xốc tấm vải đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên từ khi Thần Thần xuyên tới đây, à không, là cả kiếp trước cộng với kiếp này, nàng nhìn thấy hình ảnh chấn động tâm trí đến thế.
Trên cái mâm kia... Thần Thần nhẩm tính một chốc, đại khái có độ lớn 20x30cm, bày đầy vàng thỏi một cách ngay hàng thẳng lối, ánh vàng lấp lánh hắt vào mắt Thần Thần khiến nàng không mở mắt nổi. . Truyện Light Novel
#Ông anh mình sao mà giàu thế#
Trần Mộc thấy Thần Thần ngớ ra thì bật cười, "Đây là Hoàng thượng ban thưởng cho huynh, xem như huynh mượn hoa dâng Phật."
Tuy nói thế song Trần Mộc hiểu rất rõ, Hoàng Tang tự dưng ban thưởng cho chàng nhiều vàng như thế vào đúng ngày sinh nhật của Thần Thần, rõ là có ý đồ.
Trần Mộc cụp mắt xuống, tiện tay cầm lấy tấm vải đỏ bên cạnh phủ lên đống vàng, "Thần Thần, cầm đi mua thứ muội thích đi."
Trần Thần Thần: "..."
Nhiêu đó có thể mua cả đống nhà lận đó! Hơn nữa còn là nhà cao cửa rộng nữa!
Thần Thần nghĩ gì đều viết rõ trên mặt, Trần Mộc nhìn mà buồn cười, "Nếu không muốn mua gì thì cứ giữ đó là được."
Thần Thần nhìn tấm vải đỏ rực, nuốt khan, "Ca ca, huynh đã làm gì thế, sao Hoàng Tang lại thưởng nhiều vàng cho huynh thế?" Tuy thoạt trông Hoàng Tang không giống người keo kiệt nhưng cũng không phải hạng vô duyên vô cớ thưởng nhiều vàng cho người khác như thế.
Trần Mộc không đáp mà cầm ống tranh gấm trên bàn lên. Trong ống có một bức tranh, Trần Mộc mở ra trước mặt Thần Thần, ánh nắng ban mai từ trong tranh dần hiện ra. Sương mù sáng sớm trên núi còn chưa tan hết, những tia nắng mai từ chân trời xuyên qua màn mây mù, chiếu xuống mặt đất.
Tuy Thần Thần không nghiên cứu nhiều về hội họa, nhưng cũng biết chắc chắn bức họa này được vẽ bởi họa sĩ nổi tiếng, vì nàng còn có thể ngửi thấy mùi bùn đất và hơi ấm khi ánh nắng rọi lên người.
"Đây là bức Nắng sớm của Mèo Meo Meo." Trần Mộc thưởng thức bức tranh trong tay, giới thiệu cho Thần Thần hay.
Cặp mắt Thần Thần tròn xoe ngay tức thì, nàng nhớ bức Nắng sớm đã tử nạn trong đợt hỏa hoạn.
Nhưng bức tranh trước mắt không giống hàng dỏm.
"Ca ca, muội nhớ rõ cha nói bức Nắng sớm đã bị cháy, bức tranh trên tay huynh ở đâu ra thế?" Nàng cảm thấy thầy giáo Giả không rảnh tới mức đó, mỗi tác phẩm đều vẽ tận hai bản.
Trần Mộc cười khẽ, vừa cuộn bức tranh trong tay lại vừa nói với Thần Thần: "Từ một vị thư sinh nghèo dưới gầm cầu vượt."
Trần Thần Thần: "..."
Trần Mộc đâu phải Đại tướng quân chứ, rõ là CIA thì có.
Trần Mộc cuộn bức Nắng sớm lại thật cẩn thận, cất vào ống tranh gấm rồi mới đưa cho Thần Thần, "Thần Thần, bức Nắng sớm này là Hoàng Tang nhờ huynh tặng muội làm quà sinh nhật."
Thần Thần ngơ ngác, "Sao Hoàng Tang lại biết hôm nay là sinh nhật muội?"
Trần Mộc trầm ngâm một lát mới nói: "Hay mai muội tự hỏi ngài ấy đi?"
Trần Thần Thần: "..."
Nếu Hoàng Tang có thể biết thầy giáo Giả chính là Mèo Meo Meo thì chuyện y biết hôm nay là sinh nhật nàng cũng không có gì lạ, dù sao chuyện này cũng có nhiều người biết. Song chỉ cần nghĩ tới cảnh Hoàng Tang lợi dụng địa vị của mình đã ép thầy giáo Giả vẽ tranh thì Thần Thần lại không nhịn được cười.
Một chuyện thú vị như vậy, không được xem thật đáng tiếc.
Chẳng biết thầy giáo Giả giờ còn sống không.
Thừa dịp Thần Thần nhận tranh, Trần Mộc cầm chiếc mặt nạ nàng vừa tiện tay để xuống bàn lên xem, hai từ "Khuynh Thần" ở phía dưới góc trái mặt trong rất dễ thấy.
Trần Mộc mím môi, đặt mặt nạ về chỗ cũ.
Trần Mộc biết rõ hoàng cung phức tạp ra sao, từ nhỏ Thần Thần đã được o bế cẩn thận, hầu như không gặp chuyện gì, tâm tư hồn nhiên