Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Ninh Như Thâm vừa lẩm nhẩm vừa bước vào cửa.
Cậu và Đức Toàn đi qua một chỗ rẽ, ngẩng đầu lên thì thấy Lý Vô Đình đang ngồi sau Ngự án.
Dưới ánh nến chiếu sáng từ hai bên bàn, khuôn mặt của hắn lạnh lẽo như một viên ngọc đẹp được chạm khắc.
Ninh Như Thâm thấy thấp thỏm, "Thần tham kiến bệ hạ."
Nói xong, người sau Ngự án không phản ứng gì cả.
Lý Vô Đình nhìn cậu, vẻ mặt không rõ thái độ.
Ninh Như Thâm nhớ tới lời căn dặn của Đức Toàn, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng trước khi Lý Vô Đình kịp mở miệng:
"Bệ hạ, áo của thần đâu?"
"..."
Lý Vô Đình khựng lại.
Dường như hắn cảm thấy rất bất ngờ với câu hỏi này, đang định nói gì đó nhưng lại nghẹn họng.
Lát sau hắn mím môi lại, yết hầu hơi động đậy.
Ninh Như Thâm lén nhìn: Sao vậy? Cậu nói sai cái gì rồi sao?
Cậu liếc nhìn Đức Toàn đang đứng ở một bên, hắn nhìn sang chỗ khác vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ninh Như Thâm:???
Cậu rất kinh ngạc, cuối cùng Lý Vô Đình cũng lên tiếng.
Có lẽ vì hắn đã im lặng suốt từ sáng tới giờ nên giọng nói hơi khàn:
"Áo?"
Ninh Như Thâm quay trở về chủ đề chính, "Vâng."
Lý Vô Đình cúi đầu gõ tay xuống bàn, "Bảy ngày khanh không tới đây, hôm nay tới chỉ để hỏi trẫm rằng áo của khanh đâu?"
"..."
Ninh Như Thâm mím môi: Không, là bởi anh gọi tôi vào cung đấy chứ.
Cậu không đoán được Lý Vô Đình đang nghĩ gì, bèn thử thăm dò, "Hay là bệ hạ cứ giữ lại nó cũng được?"
...Cái gì mà cứ giữ lại cũng được?
Lý Vô Đình nghe vậy, gân trán nảy lên, "Không cần.
Ở thiên điện ấy, tự lấy đi."
Ninh Như Thâm đáp, "À, vâng."
Thiên điện ở phía sau Ngự Thư Phòng.
Bên trong không có ai, cũng không có cung nhân nào đứng canh.
Ninh Như Thâm quen cửa quen nẻo đi vào, nhìn những đồ dùng quen thuộc ở xung quanh: Cậu nhấc cái gối ngọc lên, một góc áo màu đỏ rực xuất hiện ở đúng nơi ánh nắng chiều chiếu vào.
Một bàn tay bất chợt vươn ra từ phía sau cậu rồi cầm lấy bộ quan bào.
Trong điện trải thảm dày nên không nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Như Thâm giật nảy cả mình! Cậu vừa quay lại, đầu gối đã cong xuống rồi ngồi luôn xuống giường.
Ống tay áo màu đen trượt xuống, lướt qua mu bàn tay cậu.
Cậu chống tay xuống giường rồi ngước lên nhìn.
Chỉ thấy Lý Vô Đình đang đứng trước mặt, tay cầm quan bào đưa cho cậu, "Có cần tìm lâu đến vậy không?"
Trong lúc cậu ngước lên, mái tóc đen và ống tay áo đều trải ra phía sau.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức như chạm đầu gối vào nhau.
Ninh Như Thâm đưa tay ra nhận, "Chủ yếu là do nó được để ở chỗ hơi bị kín đáo..."
Lý Vô Đình:...
Ninh Như Thâm giằng lấy áo nhưng không được, cứ thế nắm vào vải rồi ngẩng đầu lên nhìn:?
Chất vải lành lạnh nằm trong tay hắn, cứ như lòng bàn tay của đế vương cũng dần nóng lên theo.
Lý Vô Đình nhìn cậu, "Ninh khanh lấy được áo rồi thì chuẩn bị chuồn phải không.
Trẫm gọi khanh tới, khanh không định hỏi lý do ư?"
Ninh Như Thâm lập tức trưng ra cái mặt hứng thú dạt dào để vuốt lông hổ, "Ồ? Thần nguyện ý lắng nghe."
Lý Vô Đình, "..."
Lý Vô Đình cười lạnh, "Ha ha, Ninh khanh được về nhà đúng là như cá gặp nước, vui vẻ quên hết trời trăng.
E rằng đến cả người bán hàng rong trên phố còn biết Ninh khanh đang làm mưa làm gió như thế nào, duy chỉ có trẫm là không biết."
...Ồ hổ.
Cậu quên mất phải báo cáo công việc rồi.
Ninh Như Thâm nắm chặt lấy áo, ngón tay co lại một chút.
"Vẫn chưa chịu nói?" Giọng nói bình thản cất lên.
Dưới ánh nhìn sâu xa của hắn, Ninh Như Thâm đành phải bất chấp mở miệng báo cáo.
Mỗi người cầm một góc của bộ quan bào.
Trong thiên điện tĩnh lặng, ánh nến hắt lên chất vải trơn bóng của quan bào đã sinh ra một thứ màu sắc ấm áp đầy mờ ám, khiến cho Ninh Như Thâm chợt cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đặc biệt là trong khi cậu báo cáo, Lý Vô Đình chỉ cúi đầu đáp vài câu "ừ".
Cậu bỗng dưng có cảm giác như đang bị xách gáy lên và ngoan ngoãn nhận sai, vừa khó nhọc vừa giày vò.
Cậu cuộn ngón tay lại, bây giờ mới phát hiện ra:
...Lẽ nào mình lại rơi vào cái bẫy của Đức Toàn?
- --
Đợi cậu báo cáo xong thì đã là một khắc sau đó.
Người trước mặt không nói gì, lát sau hắn mới chậm rãi lên tiếng, "Trẫm biết Ninh khanh sẽ làm rất tốt mà."
Hắn nói xong thì buông tay, bộ quan bào rơi xuống đầu gối Ninh Như Thâm.
Chất vải mềm mại đắp lên chân, Ninh Như Thâm ôm lấy áo của mình.
Có lẽ là do chất vải phản chiếu ánh sáng, khuôn mặt trắng trẻo của cậu có thêm vài nét đỏ phơn phớt.
"Bệ hạ hài lòng chưa ạ?"
Lý Vô Đình cúi đầu, "Ừ."
Ninh Như Thâm chờ mong, "Không hỏi tội thần nữa?"
Lý Vô Đình bật cười, "Trẫm không hẹp hòi đến thế."
Nếu thật sự muốn hỏi tội, làm gì có thần tử nào không hiểu lễ nghi đến nhường này, dám ngồi trên giường để báo cáo với thiên tử?
Ninh Như Thâm yên tâm, "Cảm ơn bệ hạ."
Cậu cúi đầu gấp quan bào lại, "Nếu lần sau thần bỏ quên áo thì bệ hạ cứ gọi thần tới lấy hoặc là sai người đưa đến phủ là được."
"Cần gì phải vậy." Lý Vô Đình thản nhiên nói, "Dù sao thì Ninh khanh cũng khá là tốn quần áo đấy."
Ninh Như Thâm nhớ tới những bộ quần áo mà mình đã lấy đi từ Lý Vô Đình:...
Cậu xấu hổ, "Bệ hạ chu đáo quá."
"Hừ."
Nợ cũ nợ mới đều đã thanh toán xong.
Ninh Như Thâm theo Lý Vô Đình ra khỏi thiên điện.
Vừa bước ra cửa, cậu thấy Đức Toàn vội vàng rụt đầu lại, giả vờ đang đứng canh trước cửa một cách nghiêm túc.
Ninh Như Thâm, "..."
Lông mày dựng đứng lên rồi kìa, vừa nãy có bị sái cổ không đấy.
Lý Vô Đình liếc nhìn rồi nói với Ninh Như Thâm, "Được rồi, khanh về đi.
Ninh khanh có chức mới cũng đừng quên nhiệm vụ cũ."
Ninh Như Thâm hứa hẹn, "Thần sẽ hai tay hai súng."
Giờ đây Lý Vô Đình đã làm quen và chấp nhận cách dùng từ của cậu, hắn nghe vậy xong cũng không nói gì nữa.
Trước khi Ninh Như Thâm đi, hắn nhắc nhở, "À đúng rồi."
Ninh Như Thâm phanh lại, dỏng tai lắng nghe.
"Cũng đừng ép hai con chim trống phải đẻ trứng nữa."
"...???"
- --
Ninh Như Thâm quay về phủ trong sự hoang mang.
Vừa bước vào cổng là nhìn thấy chiếc chuồng chim.
Cậu cố gắng kìm nén tâm trạng vô cùng phức tạp, đến cả quan bào cũng không thèm cất, trực tiếp gọi hết mọi người vào trong sân viện.
Ninh Như Thâm nhìn từng khuôn mặt thân quen, mở lời đầy khó khăn: "Mọi người đều biết đây là hai con chim trống?"
Nghiêm Mẫn, Hạnh Lan, Nguyên Liễu, Thập Nhất: "Vâng."
Ninh Như Thâm, "..."
Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn được nữa, "Vậy tại sao không ai nói cho ta biết!!!"
Nghiêm Mẫn không hiểu: "Chim trống thì làm sao?"
À đúng rồi, Nghiêm quản sự không biết chuyện cậu muốn phối giống cho chúng nó.
Ninh Như Thâm váng đầu, run tay chỉ vào Thập Nhất, "Ngươi thì sao?"
Lý Vô Đình cũng biết rồi, chứng tỏ có kẻ đi chim lợn.
Thập Nhất bình tĩnh, "Ta tưởng là ngài đang muốn chứng minh điều gì đó."
Ninh Như Thâm há mồm nhìn hắn: Chứng minh cái gì!
Chứng minh rằng niềm tin có thể phá vỡ quy luật tự nhiên sao!?
Thập Nhất hơi hiểu ra, "Vậy bây giờ ăn được rồi đúng không?"
"...Thôi."
Ninh Như Thâm hồi tưởng lại hành vi bẻ thẳng thành cong của mình trong suốt mấy ngày qua, cảm thấy thật là tội lỗi.
Cậu quay lại mở chuồng ra rồi bắt lấy hai con chim béo, "Thả đi, đổi thành một con mái."
Cậu vừa nói vừa tung lên cao...
Phành phạch!
Hai con chim ục ịch giãy giụa vài cái rồi đều bay trở về.
Chúng nhìn Ninh Như Thâm với ánh mắt trách móc kẻ bội tình bạc nghĩa, sau đó hẩy đít chui vào trong chuồng.
Thậm chí còn còn thông minh đến mức tự đóng sầm cửa chuồng lại!
Ninh Như Thâm, "..."
Ninh Như Thâm, "???"
Nghiêm Mẫn đứng bên cạnh nói: