Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Đức Toàn khóc lóc mũi dãi tùm lum, bị đuổi ra ngoài.
Chỉ để lại bốn hạt rưỡi quả óc chó tròn lẳn.
Lý Vô Đình im lặng nhìn đống hạt óc chó ấy một lúc, bỗng dưng nói: "Thập Nhất."
Trong góc tối của Ngự Thư Phòng, một bóng người lặng lẽ lướt ra.
Lý Vô Đình nhìn ra ngoài Ngự Thư Phòng, người đó lại biến mất vào trong bóng tối.
- --
Lúc Ninh Như Thâm leo lên xe ngựa một lần nữa thì đã là nửa canh giờ sau đó.
Nghiêm Mẫn vén rèm cửa xe lên cho cậu, "Sao sắc mặt đại nhân tệ quá vậy?"
Ninh Như Thâm ngồi ườn trên đệm tựa, nhìn ra cửa sổ với tâm trạng nặng nề, "Mất đi là hạnh phúc, có được mới là tội nợ."
"..." Nghiêm Mẫn: Lại bắt đầu loạn ngôn rồi đấy.
"Hay là lão nô gọi đại phu đến khám cho đại nhân nhé."
"Không cần đâu." Ninh Như Thâm gạt đi những suy nghĩ ngổn ngang, "Sau khi quay về thì hãy gọi hết người trong phủ ra, bản đại nhân có chuyện cần nói."
"Vâng."
Trước khi Nghiêm Mẫn thả rèm cửa xuống thì lại ngó vào trong xe một cái, thấy đ ĩa hoa quả đã trống không, "Đại nhân, ngài ăn hết hạt óc chó rồi sao?"
Ninh Như Thâm hờ hững phẩy tay.
"Tiện tay đưa cho người khác rồi."
- --
Ninh phủ tọa lạc trên một con phố tĩnh lặng ở kinh thành.
Quy mô phủ đệ không lớn, trong sự mộc mạc lại toát lên vẻ thanh nhã.
Với một chức quan Ngũ phẩm mà nói thì không bắt bẻ được bất cứ điều gì.
Về đến Ninh phủ, Nghiêm Mẫn cho gọi tất cả người hầu ra.
Ninh Như Thâm bê một cái ghế bành ra ngoài sân, bên cạnh là một bàn toàn hoa quả bánh trái nước trà.
Ánh mắt cậu lướt qua mười mấy người hầu trong phủ, lòng thầm nhủ:
Chuyện từ chức chắc chắn là không thể rồi, ký ức cũng rất là mơ hồ.
Đành phải đi bước nào tính bước nấy thôi, trước mắt cứ hỏi thăm cho rõ ràng về những chuyện liên quan đến mình đã.
"Đại nhân, đã đông đủ cả rồi." Nghiêm Mẫn nói.
Đám người đứng trong sân viện đều lo lắng cúi đầu, chờ đợi sự sắp xếp.
"Đến đủ cả rồi đúng không."
Ninh Như Thâm buông chén trà xuống, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồi hắng giọng: "Nào, khen ta đi."
"..."
Mọi người hoang mang ngẩng đầu lên:?
Ninh Như Thâm mặt dày lặp lại lần nữa, "Khen bản đại nhân đi."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là tỳ nữ Hạnh Lan tinh ý nhất, vội vàng tâng bốc:
"Đại nhân tuấn tú phong độ, tài giỏi hơn người, không hổ là Kim Khoa Trạng Nguyên lừng lẫy khắp kinh thành năm xưa!"
Những người còn lại cuối cùng cũng phản ứng kịp.
Trong phút chốc, những từ ngữ khen ngợi cất lên cứ như hoa thêu trên gấm, nở rộ khắp sân viện...
Ninh Như Thâm nghe một lúc lâu, dần dần bắt được manh mối:
"Ninh Sâm" chưa đến tuổi cập quan, là quan Ngũ phẩm trẻ tuổi nhất của triều đình hiện tại.
Từ khi còn nhỏ đã mồ côi, trúng cử Trạng Nguyên với xuất thân hàn vi rồi lọt vào mắt xanh của tiên đế, sau đó vào Hàn Lâm Viện.
Đúng là một bước lên mây.
Về sau, Ninh Sâm tiếp tục chọn đúng nền văn minh trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng, hỗ trợ tân đế Lý Vô Đình của hiện tại.
Trong mắt những người khác thì vinh quang biết bao nhiêu.
Vậy thì "cậu" đã đắc tội Lý Vô Đình ở chỗ nào?
- --
Tiếng nói trong sân viện dần trở nên thưa thớt.
Đám người hầu đã cố gắng vận dụng hết mọi thứ, thậm chí ngay cả chuyện Ninh Sâm ăn thêm một bát cơm cũng lấy ra để làm nguyên liệu soạn văn tâng bốc.
Ninh Như Thâm giơ tay ra hiệu dừng lại, "Được rồi."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Như Thâm lại nói tiếp: "Bây giờ bắt đầu chửi ta đi."
"..." Người trong sân viện vội vã quỳ rạp xuống đất!
Không ai biết rằng bên ngoài tường viện, một bóng người nằm úp sấp nghe vậy cũng phải run rẩy.
"Tiểu đích không dám!"
Ninh Như Thâm rất đau đầu, "Đứng dậy hết đi."
Cậu nhìn đám người run lẩy bẩy, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cứ chửi một câu thì thưởng một lượng bạc."
Mười mấy khuôn mặt do dự ngẩng lên.
Tay Ninh Như Thâm bóc vỏ óc chó một cách thành thạo, "Người mở miệng đầu tiên sẽ được thưởng mười lượng."
Giây tiếp theo, giọng nói của Nghiêm quản sự vang lên hùng hồn như tiếng chuông đồng, "Đại nhân, ngài là quỷ đói đầu thai hay sao vậy!"
Ninh Như Thâm: "..."
- --
Ninh Như Thâm tiêu ngân lượng để nghe người ta chửi mình cả buổi chiều.
Lúc đầu cậu vẫn ôm tâm thái tìm tòi học hỏi, đến cuối cùng thì vẻ mặt cậu đã đông cứng lại.
...Về cơ bản thì toàn là những chuyện vặt vãnh linh tinh, tưởng như chửi nhưng hóa ra lại là khen ngầm, tình hình càng lúc càng chệch đường ray.
Đến cuối cùng còn có một tỳ nữ nọ đỏ mặt chửi lên:
"Vạt áo cứ phanh ra, đúng là...!không có đạo đức đàn ông!"
Ninh Như Thâm nghe mà thấy ù tai chóng mặt.
Đây toàn là những chuyện linh tinh gì thế này?
Nói cả nửa ngày mà không thấy thông tin gì hữu ích, không tìm được mình có kẻ thù nào, cũng không biết rốt cuộc đã đắc tội tân đế ở đâu.
"Thôi được rồi."
Cậu phẩy tay đầy mệt mỏi, bảo Nghiêm Mẫn thưởng bạc rồi đuổi hết đi, còn mình thì quay về nhà chính, "Ta đi nghỉ một lát, gọi ta dậy trước lúc diễn ra yến tiệc buổi tối là được."
Nghiêm Mẫn sờ s0ạng đống bạc trắng lóa, trả lời rất cung kính: "Vâng, đại nhân."
- --
Hoàng cung, trong Ngự Thư Phòng.
Một bóng người lặng lẽ quỳ xuống trước mặt Lý Vô Đình - đó chính là Thập Nhất - Cẩm Y Vệ được phái đi theo dõi Ninh Như Thâm.
Những người hầu khác trong phòng đã được đuổi hết đi từ lâu.
Lý Vô Đình nhìn bóng đen quỳ gối ở phía trước, "Nói đi."
Cẩm Y Vệ Thập Nhất dập đầu xuống rồi báo cáo hết mọi chuyện sau khi Ninh Như Thâm về phủ cho tân đế, không thiếu một chữ nào.
Khi nghe đến việc Ninh Như Thâm yêu cầu người hầu khen mình, Lý Vô Đình khẽ bật cười mỉa mai.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe thấy Thập Nhất bẩm báo:
"Sau khi khen xong, Ninh đại nhân lại nói: Chửi ta đi."
"Chửi một câu, thưởng một lượng bạc."
Vẻ mặt của Lý Vô Đình lập tức trở nên kỳ cục.
Thập Nhất bắt chước lại tư thái của Nghiêm Mẫn rất sinh động, cất giọng dõng dạc: "Thế là quản sự trong phủ mới hỏi là: Đại nhân! Ngài là quỷ đói đầu thai hay sao vậy?"
Lý Vô Đình đang bưng trà lên uống thì bị sặc.
Thập Nhất không hề nhận ra, vẫn đang báo cáo đâu ra đấy, "Một tỳ nữ khác bắt đầu kêu ca: Đại nhân toàn để vạt áo phanh rộng, đúng là...!không có đạo đức đàn ông!"
Lý Vô Đình,"..."
Thập Nhất, "Ninh đại nhân hơi đỏ mặt, len lén kéo vạt áo vào..."
Lý Vô Đình, "Thập Nhất."
Thập Nhất lập tức ngậm miệng, im lặng quỳ rạp xuống.
Lý Vô Đình nhìn tên Cẩm Y Vệ đằng trước, bỗng nhiên cảm thấy đầu mình đã bị nhét kín bởi những chuyện linh tinh.
Hắn chống tay lên trán rồi day nhẹ.
Một lúc sau mới nói: "Ra ngoài đi, tiếp tục theo dõi."
Thập Nhất dập đầu một cái.
Trước khi đi, hắn nghe thấy giọng nói trầm lắng của đế vương, "Còn nữa...!nếu vẫn báo cáo những chuyện lung tung như vừa rồi thì không cần quay về đâu."
"...Rõ."
- --
Ninh Như Thâm ngủ thẳng cẳng tới khi trời nhá nhem tối.
Tiếng gõ cửa vang lên, đầu óc cậu vẫn cứ xoay mòng mòng.
Cửa sổ đóng chặt, trong phòng tối om, thảng thốt như cậu vẫn còn đang ở ký túc xá.
Ninh Như Thâm chống tay ngồi dậy, mơ màng gọi bạn cùng phòng, "Nhĩ Khang...!Phòng tối quá đi mất, sao mày không bật đèn lên?"
"Kẹt." Cửa được đẩy ra, giọng nói quen thuộc trả lời: "Đại nhân, lão nô là Nghiêm Mẫn."
Nến được thắp sáng, chiếu rọi cả căn phòng.
Nghiêm Mẫn cung kính đứng chờ ở bên giường.
Ninh Như Thâm lập tức tỉnh như sáo.
Suýt thì quên mất, cậu đã xuyên không đến thời đại khác rồi.
Cậu day day huyệt thái dương đau nhức, vươn tay ra vỗ lên mặt chăn như đang tìm kiếm gì đó, "Nhĩ Khang, quần áo của tao đâu?"
"Áo ngoài của đại nhân đang treo trên giá ạ." Nghiêm Mẫn lấy chiếc áo đỏ tươi có hoạ tiết nhạn bay trong mây cho cậu, "Còn nữa...!lão nô tên là Nghiêm Mẫn."
Ninh Như Thâm nhận lấy áo, từ chối sự giúp đỡ của Nghiêm Mẫn.
"Được rồi, ta tự mặc được.
Ông lui xuống đi, Nhĩ...!Nghiêm Mẫn."
Nghiêm Mẫn:.
- --
Lúc vào cung, trời đã tối mịt.
Tiệc tối được chuẩn bị xong xuôi, xung quanh đều là trụ đỏ xà vàng, đèn đuốc sáng rực.
Ninh Như Thâm vào chỗ ngồi dưới sự dẫn dắt của nội thị.
Xung quanh toàn là đồng nghiệp ở Hàn Lâm Viện, cách rất xa chỗ ngồi của những vị khách quý.
Một lát sau, Ngự giá mới chậm rãi đi vào từ một phía khác.
Lý Vô Đình mặc một bộ trang phục màu đen, ngồi xuống ở nơi cao nhất.
Ninh Như Thâm nhìn hắn một cái, hình như đối phương cảm nhận được, ánh mắt hắn gần như là dừng lại trên người cậu một giây.
Cảm giác thật là kỳ lạ.
Nhưng mà cách một khoảng sân sáng rực toàn đèn đuốc, cũng không nhìn rõ