Trong chủ viện của Ninh Phủ.
Ninh Như Thâm chưa biết chuyện hai bức thư bị lộn cho nhau.
Cậu ngồi bên cạnh bàn, ngón tay khẽ gõ lên mặt giấy thư.
Nghiêm Mẫn không hiểu ra sao, "Đại nhân, xảy ra chuyện gì à?"
"Hoắc Tướng quân muốn ta lên Bắc Cương để giám quân."
"Bắc Cương!" Nghiêm Mẫn kinh hãi, "Nhưng sức khỏe của đại nhân...!sao mà chịu được nơi khổ cực như thế? Để người khác đi thì hơn."
"Chẳng còn người nào khác nữa rồi."
Dáng vẻ buồn phiền của Lý Vô Đình lại hiện ra trong đầu Ninh Như Thâm, cậu thở dài, "Hơn nữa...!trước kia Định Viễn Quân đối xử với ta khá tốt.
Khi họ vội vã rời kinh vẫn không quên để lại rất nhiều quà cáp cho ta..."
Nghiêm Mẫn không biết phải nói gì, ông khuyên nhủ: "Nhưng đại nhân cũng đâu cần liều mạng để đến một nơi như thế? Ở lại kinh thành không tốt hơn sao?"
"Kinh thành tốt thật..." Ninh Như Thâm quay đầu nhìn ra xa.
Cậu nhớ lại đêm ấy Lý Vô Đình dẫn mình lên cổng thành, cậu đã được chứng kiến cảnh tượng kinh thành lộng lẫy phồn hoa.
Nếu như không có Định Viễn Quân, cậu sẽ chẳng được nhìn cảnh tượng ấy.
Nghiêm Mẫn lớn tiếng nói: "Kinh thành tốt hơn, vậy thì cứ ở lại kinh thành thôi!"
Tiếng nói quá lớn khiến tai Ninh Như Thâm cảm thấy hơi nhức, dòng suy nghĩ của cậu trở nên lộn xộn.
Cậu không nhịn được lấy tay che tai lại:
"Nói bé thôi...!Để ta, để ta nghĩ thêm một chút đã."
Nghiêm Mẫn lập tức nín bặt rồi hùng hổ siết nắm tay lại, quay đầu ra ngoài.
Ninh Như Thâm ngồi lấy lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy chuẩn bị cất bức thư vào phòng.
Cậu đi vào trong phòng ngủ, kéo ngăn tủ bên dưới bàn ra.
Ánh mặt trời bên ngoài len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu xuống một tấm vải thêu được gấp gọn gàng ở trong góc ngăn kéo.
Ninh Như Thâm liếc nhìn nó, động tác tay khựng lại.
Cậu cầm lấy tấm vải rồi mở ra, đường kim mũi chỉ vô cùng mộc mạc, từng nét thêu lên bốn chữ: Nguyệt Lãng Phong Thanh.
Tim cậu như thắt lại.
Vô số cảnh tượng lướt qua: Đám người đông đúc đêm hôm ấy, những ngọn đèn rực sáng, cuối cùng là dáng vẻ cúi đầu của Lý Vô Đình, cả ánh mắt khi hắn ngẩng đầu lên:
[Hay là...]
Hơi thở của Ninh Như Thâm trở nên nóng hầm hập.
Cậu đứng cạnh bàn hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, quay người đi ra khỏi phòng rồi gọi:
"Nghiêm thúc, vào cung một chuyến."
- --
Đến hoàng cung, nội thị nói Thánh thượng đang ở Dưỡng Tâm Điện.
Ninh Như Thâm đi theo nội thị tới đó.
Cậu vừa bước chân vào cửa điện thì thấy Lý Vô Đình đang ngồi trên một chiếc ghế sập.
Ánh mắt hắn trầm xuống, có vẻ như tâm trạng không tốt cho lắm.
...Lẽ nào đang đau đầu chuyện giám quân?
Ninh Như Thâm lên tiếng, "Bệ hạ."
Dứt lời, người trước mặt không đáp lại.
Cậu đang suy nghĩ xem có phải gần đây mình hơi tham ăn quá đà, hoặc là không thèm đến gặp Lý Vô Đình những tám canh giờ liền nên khiến hắn không vui chăng...
Người trước mặt đột nhiên nói: "Nhận được thư của Hoắc Miễn rồi?"
Ninh Như Thâm ngạc nhiên, "Sao bệ hạ biết?"
Lý Vô Đình đứng dậy, bật cười lạnh lùng, "Trẫm còn biết hắn đã viết gì cho khanh kìa."
??? Làm sao mà biết được hay vậy.
Trong lúc cậu đang hoang mang, Lý Vô Đình tiện tay ném một xấp giấy lên chiếc bàn bên cạnh.
Ninh Như Thâm lại gần trong sự nghi ngờ:
Cậu thấy trên xấp giấy đó có vài chữ rồng bay phượng múa rất lớn:
[Ninh đại nhân, tới đây nhanh!!!]
"..." Cậu chấn động rồi!
Đợi đã, Hoắc Miễn...!gửi lộn hai bức thư sao?
Để chứng minh cho điều cậu đang suy đoán, Ninh Như Thâm tiếp tục nhìn những tờ giấy phía dưới, thấy trên đó viết đầy tên món ăn, thậm chí còn kèm theo: Thực đơn đặc sản Bắc Cương.
Ninh Như Thâm nín lặng một lúc, yết hầu động đậy đầy đáng ngờ.
Lý Vô Đình ngồi im quan sát ở bên cạnh, "..."
Hắn vươn tay ra lật xấp giấy ấy lại.
"Được rồi." Lý Vô Đình bực bội day trán.
Hắn đúng là giận quá hóa hồ đồ, cho y xem thứ này làm gì chứ?
Ninh Như Thâm vẫn còn nhìn theo đầy thòm thèm.
Hình như cậu nhìn thấy bánh bao nướng, còn có cả thịt cừu...
Lý Vô Đình nhìn cậu một lúc, mím môi nói: "Ninh khanh tới đây có chuyện gì?"
Sự chú ý của Ninh Như Thâm được kéo trở về.
Cậu cân nhắc trong lòng một lát rồi khẽ nói: "Bệ hạ, thần xin...!đảm nhận việc giám quân."
- --
Đại điện yên tĩnh không một tiếng động.
Đức Toàn đứng cạnh kinh hãi ngẩng đầu lên rồi cuống quýt thăm dò thái độ của đế vương!
Lửa nến trên giá đèn chạm khắc bằng gỗ đàn hương màu tím chợt đung đưa, ánh mắt sâu thẳm của Lý Vô Đình dường như đang xao động.
Sau một khoảng lặng, hắn khẽ nuốt nước miếng rồi cúi đầu nhìn Ninh Như Thâm, "Khanh muốn đảm nhận vị trí Giám quân?"
Ninh Như Thâm bị hắn nhìn như vậy, hơi thở trở nên hỗn loạn: "Vâng..."
Lý Vô Đình gằn giọng, "Có biết Bắc Cương là nơi như thế nào không?"
Là quê hương của bánh bao nướng và thịt cừu...
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng rồi đáp, "Biết ạ."
Dường như Lý Vô Đình hơi nổi giận, "Biết rồi mà khanh còn..."
Ninh Như Thâm nhìn hắn, sau đó rút tấm vải thêu giắt trên eo ra.
Chính là tấm vải thêu chữ "Nguyệt Lãng Phong Thanh" mà cậu được tặng vào buổi tối hôm đó.
Cậu nhìn Lý Vô Đình, "Bệ hạ..."
Bốn chữ "Nguyệt Lãng Phong Thanh" lọt vào tầm mắt.
Lòng Lý Vô Đình xao động, bàn tay đặt cạnh người bỗng nắm lại thật chặt.
Lát sau hắn không nhịn được nữa, kéo cổ tay Ninh Như Thâm về phía mình...
"Ư!" Ninh Như Thâm bị kéo lại gần.
Cậu gần như nhào vào lòng Lý Vô Đình, nhưng đã kịp dừng lại trước đó.
Bàn tay lớn ấy nắm rất chặt, lòng bàn tay nóng đến mức khiến cho cậu cũng cảm thấy nóng lây.
Tim Ninh Như Thâm đập thình thịch, cậu ngẩng đầu lên, "Bệ hạ?"
Trong lúc ngước lên, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Lý Vô Đình cố gắng kiềm chế một vài cảm xúc nào đó, hắn cúi đầu nhìn cậu thật lâu, hàng mi hơi run lên:
"Đã nghĩ kỹ chưa?"
Ninh Như Thâm bị hắn nắm cổ tay thì cảm thấy eo run rẩy, vành tai nóng ran, "Rồi ạ."
Ngón tay thô ráp ấy khẽ xoa nhẹ.
Lý Vô Đình cất tiếng như thể đang đùa giỡn, mang theo một chút hàm ý không rõ ràng:
"Nếu muốn ăn cừu nướng...!Ngự Thiện Phòng cũng có thể làm được."
Ninh Như Thâm cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, "Nhưng...!hương vị không chính tông."
Người trước mặt im lặng một lúc lâu.
Ninh Như Thâm đột nhiên tỉnh táo trở lại, "Hơn nữa, thần muốn đi là vì bách tính Đại Thừa."
"..."
Lý Vô Đình nắm cổ tay cậu một lát, cuối cùng vẫn buông ra.
Bàn tay ấy ngập ngừng giữa không trung, khẽ đáp lên bả vai Ninh Như Thâm.
Cách một lớp vải mỏng, ngón tay chạm vào xương quai xanh của cậu.
Dường như Lý Vô Đình đã bình tĩnh lại, "Trẫm hiểu rồi."
Đức Toàn đứng cạnh nghe vậy thì sốt hết cả ruột, "Bệ hạ!!"
Vạt áo màu đen giơ lên, ngăn Đức Toàn nói tiếp.
Lý Vô Đình nhìn Ninh Như Thâm, "Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ.
Chuyện giám quân rất cấp bách, cho dù trẫm..." Đôi mắt sâu thẳm của hắn cố gắng giấu đi những lời muốn nói, "Thì khanh vẫn nên khởi hành sớm."
Tim Ninh Như Thâm lại đập mạnh, "Vâng."
Bàn tay trên vai cậu khẽ vỗ nhẹ rồi thu về.
Lý Vô Đình cúi đầu, "Về đi."
"Vâng..." Ninh Như Thâm đang định ra về thì sực nhớ ra, "Đúng rồi, có cần trình lên bệ hạ lá thư khẩn cấp tám trăm dặm mà Hoắc Tướng quân gửi cho thần không ạ?"
Lý Vô Đình cười lạnh, "Không cần."
"..." Ảo giác à, có sát khí.
Ninh Như Thâm sờ mũi chuẩn bị lui xuống, vừa quay đầu đi thì đột nhiên bị gọi lại:
"Thôi, khanh cứ sai người mang lên đây." Lý Vô Đình cười nhưng lòng không cười, "Trẫm muốn xem thử, Hoắc Tướng quân đã viết những câu từ khẩn thiết đến nhường nào mà có thể thuyết phục được Ninh khanh."
Ninh Như Thâm:.
Cậu đáp vâng rồi lui xuống.
- --
Đợi cho bóng lưng cậu khuất khỏi đại điện.
Lúc này Lý Vô Đình mới không nhìn theo nữa, hắn cúi đầu xuống.
Đức Toàn không nhẫn nhịn được nữa, "Bệ hạ! Sao lại để Ninh đại nhân đến một nơi xa như vậy?"
Lý Vô Đình trầm giọng, "Nếu y đã muốn vậy, trẫm nguyện ý thành toàn cho một thân văn tích võ công của y."
Đức Toàn không nói gì nữa, chợt hiểu được ý định của hắn.
Đức Toàn xót xa, "Bệ hạ tốn thật nhiều tâm tư."
Lý Vô Đình nói: "Hơn nữa..."
Hơn nữa? Đức Toàn ngẩng đầu lên, thấy hắn không có