Ánh mắt của Lý Vô Đình vẫn còn như đang cười.
Khổng Thư Nguyên ngạc nhiên quan sát một lúc lâu, giống như đang ngẫm nghĩ xem sợi tóc nào trên đầu cậu có khả năng hộ giá.
Ninh Như Thâm bất chấp nhìn với ánh mắt tối tăm:
...Cười gì mà cười? Không định lên tiếng giữ cậu lại à??
Cậu mím môi, "Nếu như bệ hạ không cần..."
"Cần." Lý Vô Đình thấy cậu sắp xù lông thì vội dừng lại đúng lúc, "Vào đi."
Vậy còn nghe được.
Ninh Như Thâm thở ra một hơi, đi vào trong rồi khép cửa lại.
Cậu nhìn tình hình trong phòng, "Bệ hạ đang bàn bạc công việc ạ?"
"Ừm, về nạn thổ phỉ." Lý Vô Đình ra hiệu cho Khổng Thư Nguyên tiếp tục nói, sau đó bảo Ninh Như Thâm: "Ngồi xuống cùng nghe đi."
Khổng Thư Nguyên tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Bên cạnh giường không có ghế, Tri phủ thì đang đứng.
Ninh Như Thâm nhìn mép giường bên cạnh Lý Vô Đình vẫn còn chỗ trống, thế là ngồi xuống vô cùng tự nhiên.
Cậu ngồi luôn xuống giường của vua.
Khổng Thư Nguyên đột nhiên nín bặt, kinh ngạc tới mức không nói nên lời:
Đó...!đó là chỗ có thể tùy tiện ngồi vào hay sao???
Giọng nói trước mặt đầy bình thản, "Sao vậy?"
Khổng Thư Nguyên vội vàng bình tĩnh lại, tiếp tục báo cáo: "Vâng...!Ngọn núi Bàn Nhận đó ở ngay bên ngoài thành Nghiêu Tân, nạn trộm cướp bắt đầu nổi lên từ năm Thừa Bình thứ ba mươi chín, từ đó chưa hề dừng lại."
"Nhưng từ khi bệ hạ Ngự giá thân chinh tới nay thì bọn thổ phỉ bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, không biết vì nguyên nhân gì."
Ninh Như Thâm ngả người về phía trước một chút, "Các ngài đã điều tra chưa?"
Cậu vừa mới tắm xong nên tỏa ra mùi hương thoang thoảng và hơi nước ấm.
Tay áo thõng xuống cạnh giường và đè lên ống tay áo màu đen của Lý Vô Đình, khẽ đáp lên mu bàn tay hắn, cảm giác lành lạnh hơi ngứa ngáy.
Lý Vô Đình nhìn xuống, ngón tay lặng lẽ nhúc nhích.
Khổng Thư Nguyên đáp: "Binh lực Nghiêu Tân có hạn, chỉ giữ gìn trị an thôi đã nhọc nhằn lắm rồi...!Thực sự không dám tùy tiện lên núi."
Ninh Như Thâm gật đầu rồi ngồi thẳng lên, "Vậy à."
Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của cậu lướt qua trước mặt Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình cúi đầu xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hắn hồi tưởng lại:
Nếu như hắn nhớ không nhầm, tin tức về nạn trộm cướp ở Nghiêu Tân sẽ truyền tới kinh thành vào năm Thừa Hóa thứ hai.
Ở kiếp trước, cuộc chiến với Bắc Địch kéo dài năm tháng.
Giữa khoảng thời gian ấy, thổ phỉ trên núi Bàn Nhận tranh thủ lúc Ngự giá ở nơi xa, bắt đầu hoành hành khắp Nghiêu Tân.
Bây giờ bọn chúng bỗng dưng im hơi lặng tiếng...!Vì sao?
Căn phòng rơi vào im lặng.
Cho đến khi ngọn nến bỗng lay động, cái lưng cúi xuống của Khổng Tri phủ trở nên nhức mỏi, cuối cùng cũng nghe thấy đế vương lên tiếng:
"Ngươi ra ngoài trước đi, trẫm sẽ xử lý chuyện này."
"Vâng, bệ hạ!"
Khổng Thư Nguyên vội vàng đáp rồi đứng thẳng lên, sau đó lại nhìn thêm một chút.
Ông thấy thiên tử khôi ngô đang ngồi nghiêm chỉnh ở phía trước, thần tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh không biết đang nghĩ đến cái gì, ngón tay trắng trẻo chống lên khóe môi.
Bộ áo lót màu tuyết trắng của y phủ kín mép giường.
Mái tóc xõa tung và buông xuống, có vài sợi tóc còn quấn lên tay của đế vương.
Khổng Thư Nguyên nhìn mà thầm sợ hãi, bỗng dưng không dám tiếp tục nhìn nữa, cúi người lui xuống.
- --
Cửa phòng kẽo kẹt đóng lại.
Căn phòng im lặng vài giây, Ninh Như Thâm vẫn còn chìm đắm trong suy ngẫm.
Đột nhiên, cậu nhận ra ánh mắt ở bên cạnh, quay đầu ra thì đúng là Lý Vô Đình đang nhìn thật, đôi mắt hắn phản chiếu ánh sáng ấm áp:
"Đặc biệt tới tìm trẫm sao?"
Ninh Như Thâm nghe vậy thì đỏ tai.
Cậu thầm nhủ, không thì tới tìm Đức Toàn chắc?
Cậu cố gắng tỏ ra nghiêm túc, ngồi thẳng người lên, "Thần nghe người hầu nói gần đây có nạn thổ phỉ, lo lắng bệ hạ ở một mình trong long ổ thì rất nguy hiểm."
Lý Vô Đình bật cười, "Ừ."
Ninh Như Thâm kiềm chế cảm giác xấu hổ, chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Đức Toàn đâu?"
"Sai hắn đi làm chuyện khác rồi."
"Ồ."
Dứt lời, hai người lại im lặng.
Ninh Như Thâm đang nghĩ liệu mình có chủ động quá hay không, bỗng dưng bị kéo lại...
Lý Vô Đình vươn tay ra kéo eo cậu lại gần.
Giống như là không thể kìm nén nổi cảm xúc đang dâng trào, hắn cúi đầu hôn liếm hai cánh môi cậu, khẽ tách môi cậu ra.
"Ư..." Ninh Như Thâm thở gấp, cậu lập tức bị hôn đến mức mềm cả người, cứ vậy mà ngả người nằm ra giường.
Những sợi tóc phủ lên gối, quấn quýt cùng với hơi thở nóng rực triền miên.
Lý Vô Đình chống tay nhìn cậu, "Sao tự dưng nhớ ra mà đi tìm trẫm?"
Ninh Như Thâm đỏ mặt, không nói nên lời.
Với lễ nghi quân tử đầy dịu dàng của Lý Vô Đình, hắn kiềm chế sự kích động, nhẹ giọng hỏi: "...Lại muốn rồi?"
Ninh Như Thâm nghe vậu thì run lên.
Cảm nhận được người phía trên đang động tình, cậu khép chặt hai chân lại để chứng minh sự trong sáng, "Thần...!chỉ muốn tới ở cùng bệ hạ thôi..."
Lý Vô Đình cúi đầu bật cười, "Vậy thì trẫm muốn rồi."
Ninh Như Thâm ngẩng phắt lên nhìn hắn.
Đế vương luôn khắc chế và cẩn trọng đang động tình vì cậu...
Toàn thân cậu nóng bừng lên trong cảm giác rung động, Ninh Như Thâm nhắm mắt lại.
Người phía trên đặt xuống một nụ hôn, tiện tay buông màn giường.
Lụa trắng che khuất ánh nến trên bàn, những cái bóng khẽ lay động, quần áo trượt xuống mặt đất.
- --
Ngày hôm sau, Ninh Như Thâm tỉnh lại trong long ổ.
Đức Toàn đã tinh ý mang nước nóng tới trong trạng thái đóng chặt các giác quan.
Ninh Như Thâm bình tĩnh ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong thì ra khỏi phòng.
Cậu nhìn thấy trong sân chỉ có các thị vệ theo hầu, tất cả đều nhìn thẳng về phía trước, coi như không thấy gì.
Lý Vô Đình cũng ra cửa, chỉnh lại vạt áo cổ, "Đi thôi."
Tuy Nghiêu Tân đang có nạn thổ phỉ nhưng Ngự giá không thể ở lại lâu.
Trước khi đi, Lý Vô Đình dặn dò mấy câu: "Tăng cường bảo vệ thành.
Trẫm đã truyền tin vào kinh để phân phối thêm binh lực canh giữ bên ngoài thành, sau này sẽ phái người tới đây xử lý."
Khổng Thư Nguyên cuống quýt hành lễ, "Cảm tạ long ân của bệ hạ!"
Ra khỏi phủ, cả đoàn người tiếp tục lên đường.
Nghiêu Tân rất gần kinh thành, sau hai ngày đi xe, cuối cùng cũng trông thấy cổng thành từ phía xa.
Ninh Như Thâm vén rèm lên nhìn, lòng thầm phấn khích.
Đợi cho xe ngựa dừng lại, cậu theo Lý Vô Đình xuống xe.
Bên ngoài cổng thành, các quan triều đình đã đứng chờ từ lâu.
Dưới lớp cổng thành nguy nga tráng lệ, bách quan đứng chờ trên con đường cuồn cuộn cát bụi, phấn khởi nghển cổ trông ngóng.
Quý Cật đứng ở hàng đầu cùng các đại thần Nội Các.
Giữa bầu trời bao la và mặt đất trải rộng, tiếng chúc mừng đồng thanh cất lên:
"Chúng thần cung nghênh Ngự giá về triều!"
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Lý Vô Đình giơ tay lên, "Chúng ái khanh bình thân, khởi giá về cung."
Quần thần lại xôn xao đứng thẳng lên, đứng tản