Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Cảnh Nghiễn nghi ngờ mình thấy ảo giác.
Chưa nói đến đế vương mà hắn thường xuyên "vô tình" chạm mặt, người còn lại thoạt nhìn tuấn tú oai phong, da ngăm đen màu lúa mạch, cả người toát lên khí chất thổ phỉ...
Vừa nhìn đã biết là tên trùm thổ phỉ bị "bắt sống"!
Cảnh Nghiễn bò trên tường, nhất thời không biết có nên trèo xuống hay không.
Cho đến khi hắn thả người xuống, Thập Nhất thành thạo xách cổ hắn rồi vứt vào trong sân viện.
Cảnh Nghiễn: "Ui da!"
Tôn Thiếu Vĩnh cũng vừa mới sực tỉnh.
Cậu ta quay lại nhìn Ninh Như Thâm với vẻ kinh ngạc, "Sao phủ lại có trộm thế kia? Giữa thanh thiên bạch nhật, coi thường luật pháp quá!"
Ninh Như Thâm, "..."
Cảnh Nghiễn không thể tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn:
Tên trùm thổ phỉ này đòi nói chuyện "luật pháp" cơ đấy!?
Sau tình huống cạn lời ấy, Lý Vô Đình thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn.
Cộp, âm thanh nhẹ nhàng đã đánh thức Cảnh Nghiễn.
Cuối cùng Cảnh Nghiễn cũng phản ứng kịp, vội vàng hành lễ, "Thần, thần tham kiến bệ hạ!"
Tôn Thiếu Vĩnh, "Hả?" Thần???
Lý Vô Đình ra hiệu, "Ngồi đi."
Cảnh Nghiễn cẩn thận lại gần, ngồi xuống trước mặt Ninh Như Thâm.
Ninh Như Thâm nhìn dáng vẻ của hắn, tâm trạng rất khó tả: Đã bảo là đừng có trèo rồi mà...
Cảnh Nghiễn nhìn cậu: Ta nào biết sẽ gặp phải tình huống như thế này!
Ninh Như Thâm cảm thán, "Thôi, chúng ta cùng dùng trà đi."
"Hả?" Cảnh Nghiễn lúng túng nhìn trái nhìn phải.
Một bên là đế vương, một bên là trùm thổ phỉ.
Hắn không thể hiểu nổi: Tại sao Ninh Như Thâm luôn luôn có thể tập hợp tất cả những người không nên gặp nhau nhất về cùng một chiếc bàn vậy...
Ninh Như Thâm giới thiệu kịp thời, "Đây là bạn thân ở quê nhà của ta."
Cậu lại quay sang Tôn Thiếu Vĩnh, "Đây là...!khách quen của phủ."
"Ờ ờ." Tôn Thiếu Vĩnh liếc nhìn tường viện, "Xem ra đúng là khách quen rồi."
Cảnh Nghiễn:.
Giới thiệu lẫn nhau xong, Ninh Như Thâm tiếp tục tiếp đãi, "Được rồi được rồi, đừng câu nệ gì cả, đều là người nhà.
Tiểu Khuyển, thử nếm loại bánh này đi, Ngự Thiện Phòng mới làm đấy."
Cảnh Nghiễn liếc nhìn Thánh thượng, thấy hắn không tỏ thái độ gì thì mới lấy một miếng nho nhỏ.
Hắn cắn một miếng nhỏ xíu, mắt sáng rực lên: "...Hở?" Sau đó cúi đầu gặm một miếng to hơn.
Tôn Thiếu Vĩnh ngồi cạnh thấy vậy thì nhiệt tình mời nước ô mai, "Huynh đệ, uống một chút không?"
Cảnh Nghiễn nhận lấy, "Ấy, cảm ơn nhé."
Hai tên dễ thân với người lạ này đã bắt đầu trò chuyện rôm rả với nhau.
Ninh Như Thâm đang vui vẻ ngồi nghe bọn họ nói chuyện, bàn tay bên dưới tấm chăn mỏng chợt bị nắm lấy.
Cậu giật mình quay đầu nhìn sang bên cạnh...
Sau buổi trưa, những đốm nắng hắt xuống từ tán lá cây.
Nước ô mai sôi sục trong lò, khói trắng lững lờ bay lên.
Gương mặt điển trai của Lý Vô Đình càng thêm nhu hòa ấm áp, hàng mi che đi một chút nét cười.
Giống như muốn hỏi cậu: Đang vui sao?
Ninh Như Thâm cũng câu lấy tay hắn, ngón tay mềm mại khẽ xoa lên lòng bàn tay thô ráp.
Cậu chứng kiến đế vương lạnh nhạt đoan chính dần dần đỏ mặt lên vì bị trêu chọc: Ừm, rất vui.
Hai tên bên cạnh nói chuyện rất hợp rơ.
Không ai chú ý tới bên dưới mặt bàn, đế vương kéo tay thần tử yêu mến rồi đặt lên long đùi, mười ngón đan vào nhau thật chặt.
- --
Buổi trà chiều kéo dài đến tối muộn.
Sau khi tiễn Lý Vô Đình và Cảnh Nghiễn đi, trong phủ chỉ còn lại Ninh Như Thâm và Tôn Thiếu Vĩnh.
Hai người cùng quay về tiền sảnh để dùng cơm tối.
Tôn Thiếu Vĩnh có vẻ rất vui, nhưng đi được một đoạn thì đột nhiên than thở: "Hầy..."
Ninh Như Thâm quay đầu, "Sao thế?"
Tôn Thiếu Vĩnh hoài niệm, "Nhớ tới mấy anh em ở bên kia."
Ninh Như Thâm khựng lại nhìn cậu ta.
"Đương nhiên! Có mày ở đây, tao thấy cũng rất vui rồi." Tôn Thiếu Vĩnh sờ mũi, "Nhưng mà vẫn nhớ người nhà và bạn bè."
Ninh Như Thâm đáp ừ rồi thấy đồng cảm:
Dù sao thì Tôn Tôn không giống với cậu, cậu ta vẫn còn người nhà ở bên kia, cho nên cảm thấy mình không thuộc về nơi này.
Nếu Tôn Thiếu Vĩnh không gặp được cậu, e rằng phải sống mãi trong ổ trộm cướp...
Ninh Như Thâm nhìn vẻ mặt hơi hụt hẫng của Tôn Thiếu Vĩnh, cảm thấy tim thắt lại.
Cậu nhớ tới lời mà Tịnh Hỷ Đại Sư đã nói với cậu lúc trước...!Thí chủ có muốn quay về không?
Ninh Như Thâm dừng bước, "Tôn Tôn."
Tôn Thiếu Vĩnh cũng dừng lại, quay đầu sang, "Hả? Có chuyện gì."
Ninh Như Thâm không chắc chắn lắm, "Nếu có cơ hội quay về, mày có muốn về không?"
Tôn Thiếu Vĩnh ngẩn người, sau đó đáp: "Đương nhiên là có!"
Ninh Như Thâm nói: "Trên núi Thiệu Quang ở phía Tây kinh thành có một ngôi chùa tên là chùa Thiệu Giác.
Tịnh Hỷ Đại Sư đã từng hỏi tao có muốn quay về hay không, mày đoán xem...!ông ấy sẽ có cách để quay về nhỉ?"
Tôn Thiếu Vĩnh ngẫm nghĩ, "Chưa biết chừng?"
Ninh Như Thâm hít một hơi, "Thử đi hỏi xem."
- --
Ngày hôm sau lên triều, Ninh Như Thâm bảo Thập Nhất dẫn Tôn Thiếu Vĩnh đến chùa Thiệu Giác.
Tuy cậu không đi theo nhưng vẫn luôn nghĩ tới chuyện đó:
Thực sự chính cậu cũng không chắc chắn, nhưng lỡ mà quay về được thật thì sao?
Tôn Tôn cõng cậu xuống phòng y tế nên mới bị ngã, nếu như cậu ta quay về theo như giả thiết dòng chảy thời gian trước đó...
Sau khi ngã khoảng hai đến ba phút là tỉnh rồi, chắc là ngã không nghiêm trọng lắm.
A...!có điều cậu bị ngã những hai lần, không biết còn khỏi được hay không.
Đường đến chùa Thiệu Giác không xa, có thể quay về trong ngày.
Đợi đến tối, khi Ninh Như Thâm tan làm về phủ thì Tôn Thiếu Vĩnh đã ra đón cậu với vẻ mặt năm phần phấn khích, ba phần phức tạp, hai phần buồn rầu: "...Như Thâm!!!"
Cậu nhìn vẻ mặt như trò ghép hình của Tôn Thiếu Vĩnh, "Thế nào rồi?"
Tôn Thiếu Vĩnh bình tĩnh lại một chút, kéo cậu sang một bên rồi thì thầm, "Đại Sư bảo được."
Thế mà thật sự có thể làm được!
Ninh Như Thâm cũng phấn khởi lây, "Cụ thể thế nào?"
"Đại Sư dặn tao quay lại chùa vào ngày 25 tháng 12, bảo là sẽ có duyên phận đưa tao trở về."
"Còn nói gì nữa không?"
"Còn nói một câu...!đến hay đi là việc đã định sẵn."
"?" Ninh Như Thâm chớp mắt: Là sao nhỉ?
"Tao cũng không hiểu lắm." Tôn Thiếu Vĩnh ngẫm nghĩ, nhìn lên bầu trời phía trên mái hiên hoa quỳnh, "Nhưng tao cảm thấy...!việc tao tới đây cũng có một ý nghĩa nhất định."
Cậu ta nói: "Hai tháng trước, tao vẫn còn ngồi trong trại thổ phỉ và nghĩ rằng tại sao mình lại phải chịu đựng việc này.
Cho đến bây giờ, tao được trải nghiệm một cuộc sống mới...! Hơn nữa biết rằng mày sống ở đây rất thoải mái, có một người yêu rất tuyệt vời, có những người bạn tốt."
Ninh Như Thâm thấy xúc động.
Ánh đèn soi sáng hành lang với mái hiên chạm hoa, Tôn Thiếu Vĩnh quay lại vỗ vai cậu rồi rồi nở một nụ cười chân thành:
"Tự dưng tao cảm thấy...!tới đây một chuyến thật là tốt."
Một ngọn đèn yên lặng cháy lên trong đáy mắt của hai người.
Ninh Như Thâm hơi rớm nước mắt, cậu xúc động khẽ nói: "Nhĩ Khang..."
Hành lang lập tức chìm vào im lặng, sau đó tiếng quát giận dữ vang lên tận trời:
"...Ai là Nhĩ Khang!!!"
- --
Còn một thời gian nữa mới tới hai mươi lăm tháng Mười Hai.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Như Thâm cố gắng nuôi Tôn Thiếu Vĩnh cho khỏe khoắn tươi tắn.
Cứ nghĩ đến chuyện cậu ta sắp quay về, cậu cảm thấy vui vẻ nhưng cũng hơi buồn bã.
Trong Ngự Thư Phòng, cậu vừa mài mực vừa thở dài: "Hầy..."
Lý Vô Đình ngẩng đầu lên, "Sao vậy?"
Ninh Như Thâm ủ rũ, "Tôn Tôn sắp phải về rồi."
Người sau Ngự án khựng lại, hắn nhìn cậu.
Ninh Như Thâm ủ rũ một lát, phát hiện ra người bên cạnh hơi yên lặng, cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lý Vô Đình.
Ánh mắt của hắn sâu xa và chuyên chú, vẻ mặt hơi cứng lại.
Ninh Như Thâm đờ đẫn một lúc, đột nhiên hiểu ra: "Bệ hạ yên tâm, thần không quay về đâu."
Lông mày của Lý Vô Đình hơi giãn ra, hắn đáp ừ rồi lại hỏi: "Bao giờ thì về?"
"Ngày hai mươi lăm tháng này."
"Ừ." Lý Vô Đình cẩn thận nhìn cậu, "Không nỡ chia xa?"
Ninh Như Thâm thầm nhủ đương nhiên là không nỡ chia xa, nhưng cậu không biết phải nói như thế nào, liệu con rồng này có biến thành rồng ngâm giấm không.
Cậu ngẫm nghĩ rồi cẩn thận trả lời, "Không nỡ rời xa bạn bè."
Lý Vô Đình bật cười, "Trẫm biết."
Ngập ngừng một lát, hắn khẽ nói: "Chỉ cần em vẫn ở đây là được rồi."
Vành tai Ninh Như Thâm đỏ lên, "Ừm."
Cuộc trò chuyện thì thầm khe khẽ nhưng lại vô cùng trêu chọc lòng người.
Cung nhân xung quanh đã quá quen thuộc, họ cúi đầu xuống không dám thở mạnh lấy một cái, hoàn toàn coi như không nghe thấy gì.
Lý Vô Đình cũng không để tâm lắm, hắn cầm bàn tay hơi lạnh của Ninh Như Thâm rồi ủ trong lòng bàn tay thô ráp:
"Đến lúc đó, trẫm sẽ đi đưa tiễn cùng em."
- --
Trong khoảng thời gian này, Ninh Như Thâm dẫn Tôn Thiếu Vĩnh đi ăn chơi khắp nơi trong kinh thành.
Cho đến khi cậu ta vén áo lên trong sự hoang mang:
"Vất vả lắm mới có múi bụng, bây giờ mất hết rồi."
Ninh Như Thâm an ủi, "Không sao, thứ ấy xuất hiện trên người mày là một chuyện rất vô lý."
Tôn Thiếu Vĩnh nổi giận, "Nói xàm!!!"
"..."
Những ngày ăn chơi thả ga trôi qua rất nhanh.
Tới ngày hai mươi lăm tháng Mười Hai, hôm đó đúng ngày được nghỉ, Ninh Như Thâm và Lý Vô Đình cùng tới chùa Thiệu Giác để đưa tiễn Tôn Thiếu Vĩnh.
Một lần nữa tới với ngôi chùa này, những viên ngói trên đại điện vẫn giống như xưa.
Lúc này đang là giờ Phùng Ma, sắc trời âm u, ánh nắng dần tắt.
Đèn hoa sen thắp sáng cửa chùa, Tịnh Hỷ đứng đợi trước cửa với vẻ mặt hiền từ, thấy ba người tới nơi thì chắp tay nói:
"Bệ hạ, hai vị thí chủ, mời theo bần tăng vào trong."
Ninh Như Thâm hít một hơi rồi gọi Tôn Thiếu Vĩnh, "Đi thôi."
Tất cả đi xuyên qua tiền viện để đến sau núi.
Vừa ngẩng đầu lên, lại là tiểu viện có cây bồ đề ngàn năm ấy.
Cây bồ đề xanh tốt to lớn dưới bầu trời đêm, những dải vải màu đỏ lay động trong gió.
Tịnh Hỷ đứng trước cửa viện, "Lát nữa Tôn thí chủ theo bần tăng vào là được, chư vị còn lời gì muốn nói thì hãy nói ngay bây giờ đi."
Câu này có nghĩa là sắp tới lúc chia tay rồi.
Chú tiểu đứng cạnh cầm đèn lồng, Ninh Như Thâm nhìn Tôn Thiếu Vĩnh, trái tim bồi hồi.
Cậu vừa vui vừa không nỡ rời xa bạn bè, "Tôn Tôn..."
"Như Thâm…" Tôn Thiếu Vĩnh cũng nhìn cậu, khẽ an ủi, "Vẫn là câu nói ấy, biết mày ở đây sống tốt là tao yên tâm rồi."
Ninh Như Thâm rớm nước mắt, "Ừm."
Tôn Thiếu Vĩnh nhìn cậu thêm một lát rồi quay đầu ra nhìn Lý Vô Đình