Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Ngày hôm sau.
Bởi tin đồn Ninh Như Thâm nói đỡ cho Cảnh Nhạc và bị trút giận, trong triều đình hùa theo việc đó, đồng loạt dâng sớ muốn xử tội Cảnh Thượng thư.
Tiếng hô cất cao, tân đế Lý Vô Đình chuẩn tấu, hạ lệnh đưa Cảnh Nhạc xuống ngục giam chờ xét xử.
- --
Ninh Như Thâm bấp bênh giữa triều đình.
Ngày hôm sau, cậu ra ngoài gặp Mạnh Kha Bảo như đã hẹn.
Cậu đổi sang mặc một bộ áo đỏ bên trong với áo ngoài là màu trắng, mái tóc đen được buộc tạm sau gáy.
Ngoài ra thì trên người không có trang sức gì cả, thoạt nhìn rất giống một người bị bệnh nặng.
Cậu chỉ đeo chiếc nhẫn ngọc ban chỉ của Lý Vô Đình ở eo.
Chiếc nhẫn ấy quá lớn nên cậu không đeo vừa, để ở nhà thì sợ bị ăn trộm, thế là dứt khoát bảo Hạnh Lan buộc cho cái dây rồi đem theo bên người.
Sau khi ngắm vuốt xong, Ninh Như Thâm chui vào trong xe ngựa.
Cậu chỉnh lại tấm chăn, "Đi thôi, đến Pokémon phủ."
"..." Pạch! Nghiêm Mẫn quất roi, tự giác đánh xe tới Mạnh phủ.
- --
Hai khắc sau, xe ngựa dừng lại trước cổng Mạnh phủ.
Trước đó Mạnh Kha Bảo đã đặc biệt căn dặn Ninh Như Thâm rằng không được để người ngoài biết việc họ sẽ gặp nhau, bảo cậu đi đường đừng có rêu rao quá.
Ninh Như Thâm vịn vào tay Nghiêm Mẫn để xuống xe, nhìn con hẻm hoang vắng đằng trước, "Ẩn dật thế này sao, bị chôn sống cũng chẳng ai biết."
Nghiêm Mẫn hoảng hốt, "Xùy! Đại nhân lại nói gở rồi!"
Ông lại gần thì thầm, "Với lại, bệ hạ biết ngài đang ở đây mà."
Ninh Như Thâm trầm ngâm hai giây, "Ừ."
Nếu Lý Vô Đình không chơi đểu cậu.
Nghiêm Mẫn gõ cửa, có một tiểu tư nhanh chóng chạy ra tiếp đón.
Ninh Như Thâm theo người đó đi qua vườn hoa, thấy dọc đường đầy cây hoa và hòn non bộ, xa xỉ hơn phủ của cậu biết bao nhiêu.
Cậu thầm tính toán trong lòng:
Chờ xong chuyện, phải tịch thu tài sản mới được.
Không biết là đủ để xây bao nhiêu con đập chắn lũ...
Đang mải tính toán, cả đám người nhanh chóng tới được sảnh chính.
Mạnh Kha Bảo đã đứng đợi ở đó, trên đầu quấn vài vòng vải trắng, mỉm cười như chưa từng bị thương.
"Ninh đại nhân tới rồi đấy à."
Ninh Như Thâm nhìn đầu ông ta, chào hỏi như thể cậu đã mất trí nhớ, "Mạnh đại nhân làm sao thế này?"
"..." Nụ cười của Mạnh Kha Bảo trở nên run rẩy, gần như là đang nghiến răng để nhắc nhở cậu, "Bị thương ở đầu do một viên ngói trên tường viện...!Ninh đại nhân đúng là trăm công ngàn việc nên hay quên quá."
Ninh Như Thâm giật mình vỗ trán, "À đúng rồi, phủ của ta có trộm."
Mạnh Kha Bảo suýt nữa thì ngất lịm đi vì tức: Ai quan tâm đến việc đó!!!
Trong lúc ông ta đã váng đầu, Ninh Như Thâm đã tự nhiên như ở nhà, sai bảo tiểu tư trong phủ đi lấy hai cái đệm mềm.
Cậu là người đã bị phạt đánh bằng gậy, cấn không ngồi được.
Đệm mềm được trải ra, Ninh Như Thâm và Mạnh Kha Bảo lúc này đã xuôi cơn giận cùng ngồi xuống.
Cậu ho khan vài cái thật yếu ớt, đi thẳng vào đề, "Chuyện mà Mạnh đại nhân nói hôm ấy..."
"À, đúng đúng đúng...!Chúng ta có chuyện cần nói."
Mạnh Kha Bảo đuổi người hầu lánh đi hết rồi sai thân tín đứng canh trước cửa, sau đó mới hắng giọng nói: "Hạ quan rất tiếc cho Ninh đại nhân, không muốn thấy ngọc sáng bị mai một, cho nên muốn chỉ cho đại nhân một con đường."
Ninh Như Thâm dỏng tai lắng nghe, "Mạnh đại nhân cứ nói đi."
"Bây giờ đại nhân đã mất đi thánh tâm, người duy nhất trong triều đình có thể giúp đại nhân quay về với địa vị cao chính là..."
"Ý của Mạnh đại nhân là?"
Mạnh Kha Bảo tỏ ra trầm ngâm, "Đương nhiên là...!Tướng gia."
Ninh Như Thâm giật mình, "Thôi tướng?"
"Đúng vậy.
Có chỗ dựa là Tướng gia, chắc chắn đại nhân sẽ lại được hưởng thánh ân." Mạnh Kha Bảo thong thả bưng chén trà lên, "Đương nhiên, nếu đại nhân được quay về phục vụ bên cạnh bệ hạ như mong muốn thì cũng đừng quên báo đáp ân tình của Tướng gia."
Ninh Như Thâm nghe mà trầm trồ thán phục.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy người ta coi mình thành con cờ mà nói một cách có tình có nghĩa đến thế.
"Xin hỏi Mạnh đại nhân, đây là ý của Thôi tướng sao?"
"Khụ." Mạnh Kha Bảo nhìn sang chỗ khác, "Có hạ quan nói đỡ, Tướng gia nhất định sẽ đồng ý."
Ninh Như Thâm hé môi: Diễn kịch nãy giờ, hóa ra là chính ông muốn dùng tôi để tranh công với Thôi Hách Viễn à.
Cậu ngẫm nghĩ một lát, tỏ ra đắn đo, "Việc này..."
Thấy cậu do dự, Mạnh Kha Bảo nhấn mạnh, "Ninh đại nhân phải nghĩ cho kỹ đấy, ngài nói đỡ cho Cảnh Thượng thư, trong mắt Thánh thượng bây giờ ngài chính là người của phe Cảnh Thượng thư rồi."
Ông ta nheo mắt nhìn, "Bây giờ Cảnh Thượng thư đã xuống ngục, ngài đoán xem người tiếp theo là ai?"
Ninh Như Thâm thầm nhủ, người tiếp theo chẳng phải là Tướng gia của các ông hay sao.
Mạnh Kha Bảo đổi sang chân khác để bắt chữ ngũ, ông ta tỏ ra thân thiết.
Cậu dứt khoát ngậm miệng không nói gì cả, nhìn xa xăm về phía trước, "Ừm..."
Tới đi, chúng ta từ từ giày vò nhau.
- --
Ninh Như Thâm ngồi trong sảnh đường đánh Thái Cực với người ta cả buổi chiều, mãi không chịu đưa ra một đáp án rõ ràng.
Cuối cùng Mạnh Kha Bảo không nhịn nổi nữa, đứng dậy vỗ bàn:
"Ninh đại nhân, ngài đủ rồi đấy! Con đường trải sẵn hoa thì không chịu đi, lẽ nào ngài muốn đồng quy vu tận?"
Ninh Như Thâm vỗ ngực tỏ ra ốm yếu, "Hầy...!Ông nói to quá làm ta không chịu nổi."
Mạnh Kha Bảo mới là người không chịu nổi!
Ông ta liếc sang hai bên trái phải, đám thân tín lập tức đi lên đứng thành hai hàng.
Nghiêm Mẫn thấy tình hình không ổn, muốn đứng chắn trước mặt Ninh Như Thâm nhưng lại bị hai tên hộ vệ cao to giữ tay lại.
Ông luống cuống hô lên, "Các người định làm gì đại nhân!"
Mạnh Kha Bảo, "Hừ, yên tâm.
Hạ quan không làm gì cả, chỉ muốn cho đại nhân một quãng thời gian để ngồi suy nghĩ một mình."
Nói xong thì ông ta giơ tay lên sai người kéo Nghiêm Mẫn ra ngoài.
Sảnh đường chỉ còn lại một mình Ninh Như Thâm.
Ninh Như Thâm tựa vào ghế và ho sặc sụa như hoa lê dính mưa, ngẩng đầu lên tỏ ra giận dữ: "Đại nhân có ý gì đây?"
Mạnh Kha Bảo chắp tay sau lưng nhìn cậu.
Người trước mắt đang quỳ xuống với thân thể gầy gò, bộ quần áo đẹp đẽ cũng không thể che đậy sắc mặt bệnh tật, gân xanh trên cổ tay vô cùng bắt mắt.
Một thân thể yếu đuối đến nhường này, đúng là quá dễ để khống chế.
Mạnh Kha Bảo rất yên tâm, trước khi quay đầu đi ra ngoài thì ngoái lại nhìn cậu rồi giở giọng hăm dọa: "Ninh đại nhân đừng có mà không biết trời cao đất dày, không thì chẳng còn ai được thưởng thức dáng vẻ đáng thương tội nghiệp này nữa đâu."
Cửa đóng lại kêu "rầm" một cái.
- --
Bên ngoài, Mạnh Kha Bảo phất tay áo bước đi.
Thân tín đuổi theo ở phía sau, tỏ ra ngập ngừng, "Lão gia, dù gì cũng là mệnh quan triều đình, cứ nhốt như vậy có sao không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yên Chi Thượng Hoa
2.
Cuộc Chiến Thượng Vị
3.
Sâm Cảnh Bệnh
4.
Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
=====================================
Mạnh Kha Bảo cười mỉa mai, "Sợ gì chứ.
Nếu không lôi kéo được thì cứ tiêu diệt luôn, phòng trừ hậu hoạn."
Thân tín hoảng hốt, "Nếu để người khác biết được..."
"Đồ ngu! Với cái cơ thể của y, chỉ cần nhốt lại không cho ăn uống một ngày là đã ngủm rồi, chẳng thể nào tra ra chân tướng.
Đến lúc ấy lén đưa về phủ của y rồi đổ tội đến đầu tân đế..."
Mạnh Kha Bảo đắc chí: Vừa hay có thể ly gián công thần với tân đế.
"Cứ trông coi cho kỹ, để xem y có chịu thỏa hiệp không."
Tuy là bây giờ ông ta chỉ muốn xử lý dứt điểm luôn cho xong.
Mạnh Kha Bảo ấn nhẹ vào gáy: Ôi trời, đau chết mất...
Tên Ninh Sâm chết tiệt, chưa biết chừng là do hắn cố ý!
- --
Trong gian nhà chính, Ninh Như Thâm nằm bò ra với một tư thế thoải mái.
Bảo sao mà cứ nằng nặc muốn cậu phải đến Mạnh phủ.
Hóa ra là có âm mưu này.
Cậu không lo lắng cho Nghiêm Mẫn lắm, bởi vì mục tiêu của Mạnh Kha Bảo là cậu.
Chỉ cần cậu chưa đưa ra lời khẳng định, đối phương sẽ không làm gì Nghiêm Mẫn cả.
Ninh Như Thâm lật người nằm nhìn trần nhà, tay vỗ nhẹ lên bụng.
Đã đả kích Mạnh Kha Bảo thành công rồi, tiếp theo phải làm thế nào nhỉ...
Cậu nghĩ mãi rồi thất thần.
Tâm hồn đang treo ngược cành cây, đột nhiên cậu nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên: Lạch cạch.
Ninh Như Thâm lật người ngồi dậy:????
Một hòn đá nhỏ rơi xuống cạnh chân cậu.
Ninh Như Thâm im lặng ngẩng đầu lên nhìn xà nhà.
Sau chiếc xà ngang, một đôi mắt lộ ra từ phía sau như thể đang âm thầm quan sát: "..."
Hai người một trên một dưới nhìn nhau một lúc.
Thập Nhất đang suy nghĩ xem phải lấy cớ gì thì nghe thấy tiếng thở dài đầy tâm sự của Ninh Như Thâm, "Sao ngươi lại đi ăn trộm khắp nơi vậy?"
Thập Nhất, "..."
Thập Nhất đắn đo giữa danh dự và nhiệm vụ, cuối cùng lựa chọn phương án hai.
Hắn lật người nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Hắn mặc một bộ đồ đen gọn gàng, che khuất nửa khuôn mặt.
Ở cự ly gần, Ninh Như Thâm phát hiện ra đôi mắt này có vẻ mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Cậu lắc đầu:
Tuổi còn trẻ mà đã làm nghề này...
"Đây không phải là nhà ta, ngươi muốn lấy gì thì cứ lấy."
"Đi theo ta."
Hai giọng nói đồng thời cất lên.
Ninh Như Thâm dường như không nghe rõ, "Gì cơ?"
Thập Nhất không biết phải giải thích ra sao, dứt khoát lặp lại lần nữa, "Đi theo ta, ta sẽ mang ngươi ra ngoài."
"..." Ninh Như Thâm nhìn hắn rồi nheo mắt: Hả?
Qua vài giây căng thẳng, Ninh Như Thâm quay đầu lại rồi ngồi tựa vào đệm mềm, thong thả nằm ườn ra, "Không đi.
Ta nào biết ngươi là người tốt hay người xấu."
Thập Nhất cuống lên, "Ta đương nhiên là người tốt!"
"Ha ha, người tốt mà phải che mặt giữa thanh thiên bạch nhật."
Thập Nhất bất chấp tất cả, kéo tay Ninh Như Thâm.
Ninh Như Thâm giằng tay áo lại rồi