Chương 35
Khương Mạt cạn lời một lúc liền quẳng chuyện nữ người đàn bà xuyên không sang một bên.
Chuyện quan trọng bây giờ là, cô nói thế nào với Thẩm Vân chuyện tối hôm nay không thể cùng anh làm cái đó được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hu hu hu, Thẩm Vân Vân nhất định lại tức giận cho mà xem.
Nhưng không nói khẳng định anh sẽ càng tức giận hơn.
Sắp phải lên máy bay rồi, cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh như thế nào.
Giằng co nửa ngày, nhập vào rồi lại xoá, mãi đến tận khi lên máy bay, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người tắt điện thoại, cô run tay bấm gửi đi tin nhắn đang định xoá.
………!
Aaaaaaaaaa, không được gửi tin nhắn này đi.
Thu lại thu lại thu lại, hu hu hu, mau chóng thu lại tin nhắn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân tuyệt đối đừng đọc được tin nhắn này, hu hu hu.
Khương Mạt ba chân bốn cẳng vội vội vàng vàng thu hồi lại tin nhắn.
Nhìn thấy trong khung trò chuyện của Thẩm Vân không có câu nói làm người ta thấy xấu hổ kia, vừa thở ra một hơi liền nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Vân, hỏi:
“Em gửi cái gì vậy?”
……..!
Khương Mạt ép bản thân bình tĩnh: “Không có gì, em gửi nhầm.”
Thẩm Vân Vân của tui: “Ồ, vậy sao?”
“Ừm ừm ừm!”
Cô gõ liền một lúc mấy chữ “Ừm” gửi đi, không đợi anh nói chuyện vội thêm vào một câu: “Em lên máy bay rồi, phải tắt điện thoại rồi, bye bye.”
Nói xong cô lập tức thoát khỏi wechat, tắt máy, ném điện thoại cho Hoa Minh, sau đó ôm vẻ mặt sống không còn gì nuối tiếc nữa nằm bò lên cái bàn nhỏ phía trước rên hu hu.
Thẩm Vân Vân chắc là vẫn chưa nhìn thấy đi, cô thu hồi khá nhanh mà.
Hix hix hix chị Phàn tặng cái gì mà không được, sao lại tặng cô nội y tình thú chứ, hại cô não không kịp load liền soạn một tin nhắn:
[Ẻo lả nhất định bắt em tham gia cái gì mà , tối hôm nay em không về nhà, hôm khác mặc nội y tình thú cho anh xem.]
Sau đó tay run lên một cái liền ấn gửi đi.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Khương Mạt cắn móng tay ảo não.
Thẩm Vân ngàn vạn lần đừng có xem được, nếu không không những anh biết cô luyện cơ bụng vì muốn làm chuyện đó với anh mà còn biết có muốn mặc nội y tình thú…..
Hu hu hu mất mặt quá đi mất!
Cô ôm đầu, cả người rơi vào trạng thái ‘tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, tôi chết rồi tôi chết rồi tôi chết rồi.’
Nghê Bạt với Hoa Minh nhìn nhau một cái, người trước hận rèn sắt không thành thép nói: “Khương Mạt, em còn nhớ mình là minh tinh không hả? Có chút hình tượng của minh tinh đi có được không?!”
Dáng vẻ này của cô bị mấy mống fans của cô nhìn thấy, có tin lập tức bị lột sạch không?!
Khương Mạt cắn móng tay, hu hu hu, rốt cuộc Thẩm Vân Vân có nhìn thấy không vậy.
Nghê Bạt trợn mắt nhìn trời, quyết định để cho bản thân bớt lên vài vết nhăn, lấy mũ đậy lên nhắm mắt dưỡng thần.
Sau này anh mà còn quản cô thì anh sẽ gọi cô là bố.
Khương Mạt rối rắm mãi đến tận khi máy bay hạ cánh, vội vàng mở điện thoại ra xem, chỉ có một tin nhắn trước khi tắt máy:
Thẩm Vân Vân của tui: “Được, chú ý an toàn, bye bye.”
Không còn bất cứ thứ gì khác.
Cô thở phào một hơi, có lẽ Thẩm Vân Vân không nhìn thấy tin nhắn mà cô đã thu hồi.
Cô lại gửi một tin nhắn cho anh, nói với anh tối hôm nay cô phải tham gia hoạt động, bảo anh ngủ sớm một chút, không cần đợi cô.
Thẩm Vân trả lời một câu: “Ừm, được.”
Khương Mạt vừa nhìn liền triệt để yên tâm, xem ra đúng là anh chưa nhìn thấy.
Cô trộm cười hê hê, trong lòng tự thưởng cho mình một nút like.
Khương Mạt Mạt khá lắm, tốc độ tay đúng là đủ nhanh.
Thời gian gấp rút, Nghê Bạt không cho Khương Mạt về nhà, trực tiếp đưa cô đến công ty để chuyên viên hóa trang cho cô một lượt từ trong ra ngoài, lúc làm đẹp cô còn nhân tiện đánh được một giấc, dưỡng đủ tinh thần.
Làm tóc trang điểm đều đã xong hết, Nghê Bạt cho người bê một bộ lễ phục màu trắng vào, bên trên được đính lên những viên kim cương sáng lấp lánh, vô cùng hoa lệ xinh đẹp.
“Đây là hàng đặt cao cấp mẫu mới nhất của thương hiệu X, chế khó khăn lắm mới mượn được từ bên thương hiệu, hôm nay mặc xong ngày mai còn phải trả lại, không được phép làm hỏng, nhớ kĩ chưa?”
Hiện tại danh tiếng của Khương Mạt không được coi là tốt, nhưng may mà độ hot cao, anh bỏ ra ít công phu thì vẫn có thể mượn được ít trang sức quần áo để lấy chút mặt mũi.
Khương Mạt vừa tỉnh, vẫn còn chút mơ hồ, gật đầu: “Được.”
Thấy cô không để tâm, Nghê Bạt cười lạnh một tiếng: “Biết bộ lễ phục này bán bao nhiêu tiền không? Làm hỏng thì em tự đi mà đền.”
Khương Mạt ngẩng đầu, Nghê Bạt giơ ra năm ngón tay: “Năm triệu tệ. ……..cũng chưa chắc đã mua được.”
Cái đệch!
Cô lập tức lấy lại tinh thần.
Bộ lễ phục này thế mà lại đắt bằng cả cái xe mà cô tặng cho Thẩm Vân.
Cô chỉ vào mấy viên đá lấp lánh trên váy, nuốt nước bọt: “.......Đây không phải kim cương giả đấy chứ?”
“......Em nhìn thấy kim cương giả sáng như thế này, lấp lánh như thế này bao giờ chưa? Đây đều là kim cương thật, hàng thật 100%!” Cái thứ khiến người ta hao tâm tổn trí này!
Khương Mạt: “.......”
Đúng là cô không phân biệt được thật.
Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cô phải cẩn trọng, nói như thề thốt: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ tốt bộ váy này.”
Hu hu hu cô quả thật quá nghèo rồi.
Đợi Khương Mạt mặc xong lễ phục bước ra ngoài, cả phòng ồn ào lập tức yên tĩnh.
Những đường cắt có chút biến thái của chiếc váy dài làm hiệu quả tập luyện trong đoạn thời gian này của Khương Mạt phô ra một cách hoàn mỹ, Trên vai là hai dây đai mảnh nhỏ bằng kim loại, không hề chịu lực của cả bộ váy, lỏng lẻo rũ trên xương quai xanh của cô, eo nhỏ dường như một tay có thể ôm hết, sau lưng khoét sâu hình chữ V để lộ ra tấm lưng trắng như tuyết xinh đẹp, tà váy phía sau rất dài, quét trên nền đất.
Mà bộ váy này lại không hề hở hang, trừ phần eo và vai, những bộ phận khác đều bọc kín kẽ, chỉ có đường cong tuyệt đẹp dã tâm hừng hực hiện lên cảm giác tồn tại, vừa hay gãi đúng chỗ ngứa một cách hoàn mỹ.
Giày cao gót được trang trí bằng những viên kim cương nhỏ chuyển dần từ màu lam sang màu tím, lúc bước đi phảng phất tựa như dẫm lên những chòm tinh tú.
Khương Mạt không thấy ai nói gì, có chút hoang mang: “Có phải là không đẹp không?”
Lễ phục đắt như thế này, cô mặc lên cũng có chút phải cẩn thận từng li từng tí.
Nghê Bạt chửi bậy trong lòng một tiếng, hắng giọng: “Cũng tạm được.”
Quay đầu hỏi nhà tạo hình: “Thế nào hả? Cần phải chỉnh sửa lại một chút không?”
Nhà tạo hình sờ sờ cằm, trên dưới trước sau đánh giá cô một lượt, xoay người lấy mất cái bút đến, tô tô vẽ vẽ trên xương quai xanh của Khương Mạt, sau đó tháo dây chuyền trên cổ cô xuống, lại tỉ mỉ ngắm nghía một lượt, hài lòng nói: “Rất tốt! Em sẽ đẹp lấn át toàn hội trường.”
Khương Mạt nhìn mình trong gương, thở ngược ra một hơi.
Trên xương quai xanh bên trái, chỗ dây đai rủ xuống, một chú bướm nhỏ đậu xuống đang vỗ cánh muốn bay, ánh sáng chuyển động mang theo phân cực màu tím và xanh đen, yêu diễm lại linh hoạt kỳ ảo.
Vừa hay màu sắc cùng với giày cao gót trên dưới tượng trợ lẫn nhau.
“Em mà làm hỏng ngày hôm nay thì đúng là có lỗi với một thân trang hoàng này.” Nghê Bạt phất tay một cái: “Đi!”
Hôm nay anh sẽ cho mọi người thấy, nghệ sĩ dưới tay anh đẹp lấn át toàn hội trường như thế nào.
_ _
Trước cửa hội trường trải một tấm thảm đỏ dài, xung quanh được phóng viên, fans và chó săn vây kín, ánh sáng đèn ứng viện không ngừng nhấp nháy, là fans của nghệ sĩ, có người đã đợi ở bên ngoài mấy tiếng chỉ để được nhìn thấy người mình yêu thích một cái.
Lúc Khương Mạt đến, đúng lúc Chu Thiến Thiến đang đi trên thảm đỏ, cô ta trang điểm chăm chút tỉ mỉ, mặc một bộ lễ phục nhỏ màu cỏ non, nổi bật lại đáng