Chương 73
Trong một mảng đạn mạc “Cuối cùng anh cũng có chút dáng vẻ của tổng tài bá đạo rồi", Thẩm Vân xử lý cá chình đâu vào đấy, lấy cua ra, nhường chỗ nướng cá.
Anh còn nấu trước một nồi cơm, nấu nhiều, có lẽ đủ sáu người ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi làm xong hết, Thẩm Vân rửa tay sạch sẽ lên lầu gọi cô gái nhỏ của anh xuống ăn cơm.
Khương Mạt ra ngoài chạy một vòng, mệt lả, tắm xong mặc quần áo vào, cảm thấy hơi buồn ngủ, vốn muốn nằm một lúc, ai ngờ cứ nằm cứ nằm rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Lúc Thẩm Vân đi vào cô không hề biết.
Nhân viên đi theo quay phim theo ngay sau Thẩm Vân, anh còn quay đầu lại ra hiệu nhân viên nhỏ tiếng một chút, đạn mạc lại được một trận sói tru.
Phía nam thời tiết nóng, trên người Khương Mạt chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, đôi chân lộ ra bên ngoài, nằm nghiêng người, ngủ khá say.
Anh không vội gọi cô dậy, ngồi lên giường thò tay dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn chân cô.
[Ha ha ha anh rể thật xấu xa!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ôi mẹ ơi, cách gọi dậy này cũng quá dịu dàng rồi đi, tôi đi chết đây.]
[Hix hix hix, muốn có người cũng có thể gọi tôi dậy như thế này, nếu có thể đẹp trai như Thẩm Tổng thì càng tốt.]
[Bố tôi gọi tôi dậy đều dịu dàng như vậy (vẫy tay.jpg).]
Lòng bàn chân của Khương Mạt bị quấy rối, hừ hừ một tiếng rồi giơ chân đạp một cước, cũng không biết đạp trúng cái gì, bị ai đó nắm lấy mắt cá chân.
Giọng nói mang theo ý cười của Thẩm Vân vang lên ngay bên cạnh: “Khương Mạt Mạt, em lại bạo lực gia đình với anh, hửm?”
[Ha ha ha Thẩm Tổng bị bạo lực gia đình.]
[Lại? Xem ra Thẩm Tổng mới là người đàn ông ở cuối chuỗi thức ăn doge.]
[Mấy người lúc nãy nói Khương Mạt không có địa vị bị vả mặt chưa vậy? Ha ha ha!]
[Muốn biết bình thường Khương Mạt bạo lực gia đình với Thẩm Tổng như thế nào. (đầu chó.jpg)]
Khương Mạt vẫn buồn ngủ, không thèm để ý đến anh, rì rầm trong miệng lại bò lên gối vùi mặt vào trong.
Thẩm Vân dứt khoát ôm lấy eo cô từ phía sau nhấc người lên: “Ca ca đã làm cơm xong hết rồi, còn không xuống ăn thì nguội mất.”
[Ôi mẹ ơi, Thẩm Tổng trêu ghẹo kìa.]
[Tự xưng ca ca gì đó, ngả ngớn….quá đi.]
[Thẩm Tổng, sao anh lại ngả ngớn như vậy hả?!]
[Thẩm Tổng đây là học người ta chọc ghẹo vợ mình đây mà.]
[Vụ cặp kính mắt vừa rồi là tôi đã muốn nói rồi, không ngờ anh lại là tổng tài bá đạo kiểu này!]
Khương Mạt vẫn không muốn động.
Thẩm Vân nghĩ một lúc, bế ngang người cô, lười biếng nói: “Được rồi, ca ca bế em xuống, dù sao thì bây giờ đang phát trực tiếp, người mất mặt cũng không phải là anh.”
Khương Mạt nghe thấy phát trực tiếp, vội vàng mở mắt ra, nhanh chóng nhảy xuống từ trên người Thẩm Vân, tìm máy quay bốn phía, sau đó tuyệt vọng phát hiện anh trai quay phim đứng ngay bên cạnh đang nhìn cô cười mỉm cười thân thiện.
Khương Mạt: “.......”
Biểu cảm trên gương mặt cô cứng đờ, lại vội vã đi dép vào, lúc ngẩng đầu lên đã làm ra vẻ ‘vừa rồi ông đây không làm gì hết, nghênh ngang đi xuống lầu.
Thẩm Vân ở phía sau cười khẽ một tiếng, đút hai tay vào túi quần, không nhanh không chậm theo cô đi xuống.
Trên bàn ăn dưới phòng khách lầu một đã bày kín thức ăn, Khương Mạt liếc mắt một cái liền nhìn thấy cá chình nướng hành và cua hấp đặt ở chính giữa bàn.
Sau đó tầm mắt mới kéo dài nhìn sang bên cạnh.
Bên trái là một đĩa thịt băm xào ốc biển cộng với rong biển.
…..Đây là kiểu kết hợp gì vậy?!
Đợi đến khi cô nhìn sang bên phải, lại cảm thấy xem ra bên trái cũng không đến nỗi nào.
Chung Hân Ni nấu cháo bí đỏ, vàng vàng cam cam, khiến người ta nhìn vào vô cùng có cảm giác thèm ăn, sau đó một đống đen đen ở giữa lại là cái gì thế kia?!
Hai cặp tình nhân mặt đối mặt ngồi trước món ăn của mình, mỗi người một vẻ ủ dột.
Chu Vận Hàm lấy đũa chọc vào cạnh đĩa, giọng nói ngọt ngào nhưng lời nói ra thì không ngọt chút nào: “Lý Vưu Gia, cho dù anh mua cái cải thảo thì cũng hợp hơn so với thịt băm đi?”
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô cũng chưa từng ăn món ăn nào kết hợp thần kì như vậy.
Lý Vưu Gia cũng rất oan ức: “Đây còn không phải anh nghĩ đến em thích ăn thịt sao?”
Chu Vận Hàm đang định nói gì đó, nhìn thấy Khương Mạt lập tức vẫy tay: “Chị Mạt Mạt, chị dậy rồi đấy à, chị xem tên ngốc Lý Vưu Gia này nấu ốc biển chúng ta bắt được thành cái dạng gì rồi này.”
Khương Mạt lại gần ngửi: “Mùi vị hình như không tệ.”
Lý Vưu Gia lập tức đắc ý: “Đây là em dựa vào sách dạy nấu ăn của anh Thẩm để làm theo đấy!”
Thẩm Vân cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm nhìn cặp tình nhân nhỏ đói bụng, ở bên cạnh chỉ điểm một chút.
Thẩm Vân đi đến ngồi xuống, mọi người chào hỏi nhau, thấy bốn người đều nhìn chằm chằm vào hai đĩa thức ăn đặt ở giữa, cười nói: “Mọi người cùng nhau ăn đi, tôi và Mạt Mạt ăn không hết.]
Mắt bốn người sáng lên.
Mọi người bận rộn nửa ngày, đều là người sống trong nhung lụa, lần đầu tiên nếm trải mùi vị đói bụng.
Nhưng ai cũng ngại động đũa trước.
Khương Mạt trợn mắt, dứt khoát nói: “Em đếm một hai ba, mọi người cùng gắp.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
Năm đôi đũa không hẹn mà cùng nhau đưa về đĩa cá chình ở giữa.
Chỉ có Thẩm Vân cười hi hi gắp một con cua, đặt vào đĩa chậm rãi lột vỏ cua.
Phùng Thiếu Khang cắn một miếng cá chình với cơm trắng nuốt xuống, dựng ngón tay cái: “Em trai Thẩm lợi hại. Mùi vị còn ngon hơn so với anh ăn ở nhà hàng XX.”
Nhà hàng XX là nhà hàng Michelin ba sao nổi tiếng ở Hongkong.
Thẩm Vân bật cười: “Đấy là bởi vì anh Phùng đang đói thôi.”
Chung Hân Ni: “Lão Phùng rất ít khi khen ai, anh ấy kén chọn lắm, suốt ngày nói chị nấu ăn không ngon.”
Phùng Thiếu Khang nhìn món cháo bí đỏ mộc nhĩ trước mặt mình, cảm thấy lời anh nói là thật.
Khương Mạt nghe mọi người khen Thẩm Vân còn vui hơn cả khen mình, cười không nhìn thấy tổ quốc, dương dương tự đắc: “Thẩm Vân vốn dĩ rất giỏi, anh ấy muốn làm cài gì thì đều có thể làm tốt.”
Lý Vưu Gia đột nhiên ngẩng đầu, nói chen vào: “Đúng vậy, cái gì anh Thẩm cũng có thể làm tốt, đến lừa người khác cũng có thể lừa mười mấy năm liền.”
[Ha ha ha, Lý thiếu gia à, tôi thấy có vẻ Thẩm Tổng đối xử quá dịu dàng với anh rồi.]
[Đến rồi đến rồi, Lý thiếu gia muốn dỡ bục của tổng tài bá đạo rồi.]
[Con mẹ nó, tôi có chút kích động nho nhỏ.]
[Từ bây giờ tôi sẽ chụp từng bức từng bức ảnh lại, sau đó đi tìm chuyên gia vi biểu cảm giám định, xem xem rốt cuộc Khương Mạt có biết chồng cô ấy giả cận thị hay không.]
Khương Mạt nghe Lý Vưu Kỳ nói vậy có chút không hiểu gì, theo bản năng nhìn sang Thẩm Vân.
Thẩm Vân cúi mắt chăm chú lột cua, dáng vẻ bát phong bất động*, quả thật vững như Thái Sơn.
(*Nhà Phật gọi bát phong gồm có: lợi ích, suy thoái, hủy hoại, danh dự, xưng danh, châm biếm, đau khổ và hoan lạc.)
Lý Vưu Gia cũng nhìn Thẩm Vân, trong lòng cười hừ: May mà vừa rồi đang phát trực tiếp, dáng vẻ mặt đỏ tía tai của người nào đó bị quay lại hoàn chỉnh, nếu không…. chà chà.
Khương Mạt nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi: “Anh ấy lừa ai?”
Lý Vưu Gia cười thần bí, không trả lời, hỏi ngược lại: “Chị Mạt Mạt, anh Thẩm cận mấy độ vậy?”
Khương Mạt trả lời không cần suy nghĩ: “Không phẩy năm độ.”
Lúc trước cô mua kính cho anh có hỏi từng hỏi.
Lý Vưu Kỳ chỉ Thẩm Vân: “Cái anh Thẩm đeo là kính không độ.”
Sợ Khương Mạt không hiểu, còn cố ý nhấn mạnh ngữ khí.
Khương Mạt ngây ra một chút, lúng túng hỏi: “Đeo kính không độ