Thân thể của cô gái chuyển động dữ dội , Tiền Thế Kiệt hiểu rõ rằng , hàng phòng ngự cuối cùng của cô gái đã bị phá vỡ !
Cô gái bất ngờ ôm chặt lấy người Tiền Thế Kiệt , ngay cả anh ta cũng bất ngờ vì sao cô ta lại có 1 sức mạnh lớn như thế này . anh ta như bị bám chặt vào người cô gái, hoàn toàn không nhúc nhích được gì cả . sau đó , cô gái hít sâu 1 hơi vào người , hình như đau tới mức tiếng nói của cô ta có chút run lên .bên tai của Tiền Thế Kiệt vang lên những tiếng van xin đầy đau khổ của cô gái : “ xin …. Đừng …. Đừng…. Tha …. Tha cho …thiếp …”
Tiếng nói của cô gái mang theo rất nhiều vẻ đau khổ ,van xin , giống hệt như 1 con mèo tội nghiệp vậy , hoặc có thể nói là như 1 con cá nằm trên thớt . Tiền Thế Kiệt không tự chủ ghé sát tới để quan sát cô gái , sắc mặt của cô ta đã biến dạng ,đôi mắt long lanh bắt đầu chảy nước mắt . anh ta không biết những giọt nước mắt đó có ý nghĩa gì ? nhục nhã ? hayvì đau khổ trên thể xác ?
Tiền Thế Kiệt chỉ cảm thấy bị “ kẹp” rất chặt , hoàn toàn không nhúc nhích được gì cả , chỉ mới khẽ nhúc nhích 1 cái ,cô gái đã đau tới nỗi chảy nước mắt .
Vì sao lại như vậy ??
Tiền Thế Kiệt vội vã thả cô ta ra ,rời khỏi người cô gái , từ trên nhìn xuống nhìn vào mặt của cô ta . nét đau khổ trên khuôn mặt của cô ta hoàn toàn không phải giả tạo ra .
“ xin …. Đừng …. Xin …. Hãy …. Tha …. Tha … cho….”
nghe thấy lời van xin yếu ớt của cô ta , Tiền Thế Kiệt không tự chủ lùi về phía sau .
nếu như nói lúc nãy chính cô gái này đã tỏ ra 1 thứ gì đókích thích cơn dục vọng của anh ta , nhưng trước những giọt nước mắt và những lời van xin của cô ta , đã khiến cho Tiền Thế Kiệt bừng tỉnh lại .
với những gì cô gái này thể hiện từ lúc trong
phòng khách cho tới lúc lau người ình , để ra phải rất “chuyên nghiệp” mới đúng chứ , nhưng mà vì sao hiện giờ cô ta lại tỏ ra rất “ nghiệp dư” thế nhỉ ? Tiền Thế Kiệt thầm nghỉ .
“ được rồi , đừng khóc nữa .” Tiền Thế Kiệt thở dài 1tiếng , ngồi sang 1 bên , đưa mắt nhìn ra phía xa , từ từ nói : “ nếu cô không muốn , tôi cũng không ép .”
quay đầu lại nhìn vào cô gái , anh ta có chút ngượng ngùng : “ lúc nãy … cô là lần đầu tiên à ?”
cô gái không nói gì cả , nhưng từ ánh mắt đau đớn của cô ta ,Tiền Thế Kiệt đã có được câu trả lời .
“ được rồi ,tôi không bao giờ thích ép buộc phụ nữ , cũng không phải dạng người háo sắc không giữ mạng . miễn cưỡng không hạnh phúc , cô hãy trở về phòng mình đi , tôi không cần cô ở đây lau mình cho tôi nữa .”
không ngờ khi câu nói đó của Tiền Thế Kiệt vừa nói ra ,sắc mặt của cô gái lập tức tái xanh ,muốn khóc mà không dám khóc . cơ thể đang run rẩy dữ dội . Tiền Thế Kiệt lập tức hiểu ra rằng , thì ra cô ta được Healay phái tới để hầu hạ mình ,nếu như cô ta dám rời khỏi phòng mình vào lúc này , e rằng Healay sẽ không tha cho cô ta .
“ đựơc rồi ,cô đừng sợ nữa !” Tiền Thế Kiệt đã chỉnh lý lại bộ quần áo của mình , nói với cô gái : “ cô đừng có bước ra khỏi phòng này , cứ ngủ lại ở đây . tôi đi ra ngoài 1 chút .”
nói xong ,Tiền Thế Kiệt đã quay người bước ra khỏi phòng , để mặc cô gái vẫn ngơ ngác ngồi ở đó .
anh ta không múôn hỏi vì sao cô gái đó lại khóc ,vì sao trong lúc quan trọng nhất lại thiếu “ chuyên nghịêp” như vậy . có thể là do cô gái đó còn quá trẻ ,do bị ép buộc tới đây , trong lòng chưa hoàn toàn đánh rơi mình , hoặc có thể chưa biết rằng Healay đã đồng ý đem cô ấy ban tặng ình , mặc dù được lệnh của chủ nhân tới đây hầu hạ ình , nhưng tới cuối cùng vẫn chưa đủ độ chín chắn để đối mặt với điều đó ……
Bước ra khỏi phòng , Tiền Thế Kiệt bỗng nhiên sực nhớ ra 1 điều : mẹ kiếp ! lúc nãy mình đè cô gái trên giường ,cũng đã “ tiến vào” chỗ ấy của cô ta mất tiêu rồi , vậy chẳng khác nào mình đã cướp mất tấm màn chắn của người ta rồi còn gì nữa …..
Khẽ lắc đầu thở dài , suy nghĩ lại , Tiền Thế Kiệt âm thầm rời khỏi toà dinh thư của Healay ,đi thẳng về nhà .