Nghĩ thì nghĩ thế , nhưng không hiểu vì sao , sau khi nghe xong lời nói của Pole , trong thâm tâm của Tiền Thế Kiệt bỗng nhiên lại nảy sinh 1 cảm giác rất kỳ lạ . kỳ lạ tới nỗi anh ta không thể nào hiểu nổi , hoặc có thể anh ta không muốn hiểu ….. đó là 1 thứ cảm giác mà bất kỳ ai cũng phải nếm trải qua trong cuộc đời của mình …..
Chương 42 :đêm hôm qua ?? mất hứng ??
Sau khi nghe xong lời phân tích của lão Pole . sáng hôm sau , Tiền Thế Kiệt đang lo lắng mỗi lần giáp mặt với Isbel phải xử lý thế nào đây….. đúng là chuyện này thà đừng biết , chứ biết rồi thì sẽ luôn cảm thấy có chút không tự nhiên mỗi khi giáp mặt với đối phương .
Còn Isbel dường như đã quên hết mọi chuyện buồn bực đêm hôm qua , cô ta thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng ọi người .
Sẵn tiện nói luôn là dạo này Isbel thường xuyên phụ trách làm bữa ăn sáng cho cả nhà ăn . nên đối với Tiền Thế Kiệt và Pole , bữa ăn sáng đã trở thành cuộc tra tấn chuyên hành hạ thể xác lẫn tinh thần của họ .
Mặc dù đã rất cố gắng , thế như tài nấu nướng của Isbel vẫn chẳng có tiến bộ gì cả . ví dụ như 1 đĩa trứng chiên đơn giản . nhưng không biết cô ta làm bằng cách nào mà có thể phù phép cho đĩa trứng chiên đó có đủ mọi loại mùi vị từ cay , đắng , chua , ngọt , mặn ….. chắc mọi người có thể hình dùng được đĩa trứng chiên đó sẽ “ ngon miệng” tới mức độ nào rồi chứ nhỉ .
Mặc dù Tiền Thế Kiệt và lão Pole đã tìm đủ mọi cách thuyết phục , nhưng vẫn không thể ngăn cản được Isbel trổ tài nấu nướng . nên cả tháng nay , mỗi bữa ăn sáng đối với Tiền
Thế Kiệt và Pole đều là 1 cuộc tra tấn đầy thử thách đối với thể xác và tinh thần của cả 2 .
Có 1 lần , Lão Pole đã thầm kéo Tiền Thế Kiệt lại than thở rằng : “ chỉ vì cậu mà cái mạng già của ta bị vạ lây đấy , biết không …..”
Lúc đó Tiền Thế Kiệt còn chưa hiểu vì sao lão Pole lại nói thế . nhưng cho tới đêm hôm qua , anh ta đã hiểu ra được vấn đề . thì ra là …..
Lúc này bước vào tới phòng ăn , món trứng chiên quen thuộc đã để sẵn trên bàn ăn . chỉ thấy lão Pole đang mang theo vẻ mặt như đưa đám , vừa nhìn chằm chằm vào đĩa trứng chiên vừa chắp 2 tay lại như đang cầu nguyện . còn Isbel thì không biết đi đâu rồi .
Vừa nhìn thấy Tiền Thế Kiệt bước vào , lão Pole đã phóng ánh mắt trách cứ về phía anh ta . Tiền Thế Kiệt chỉ gượng cười nhún vai . bước tới bàn ăn ngồi xuống . nhìn chằm chằm vào đĩa trứng chiên ở trước mặt . vẫn như trước nay , đĩa trứng chiên được chiên rất đẹp và thơm phức . thế nhưng , mùi vị của nó thì …..
Nghĩ tới mùi vị của đĩa trứng ở trước mặt , trên trán của Tiền Thế Kiệt đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh . nuốt mạnh 1 miếng nước bọt vào trong cổ họng . cắn chặt răng , dốc hết toàn bộ can đảm của mình , chén sạch đĩa trứng chiên ở trước mặt .
Nhìn thấy Tiền Thế Kiệt ăn 1 cách hăng hái , lão Pole đã phóng những ánh mắt kính phục về phía anh ta . sau đó , lại khẽ đưa mắt liếc nhìn xung quanh , quan sát thấy Isbel không có trong phòng ăn . trên môi của lão lập tức lộ ra 1 nụ cười ranh ma , díu mắt cười nói : “cái này ….. hì hì , đúng là món ăn do người yêu nấu thì dù có “ đặc biệt” tới cỡ nào cũng luôn cảm thấy rất ngon miệng đúng không ? trông cậu ăn ngon lành như vậy , chắc 1 đĩa không đủ đâu nhỉ ? ở đây còn nè , thích ăn thì ăn luôn phần của ta nhé , ta không đói .”
Chỉ thấy Tiền Thế Kiệt trợn mắt trắng với lão Pole ,trong miệng thót ra 1 câu : “ không bao giờ !! của ai thì người nấy tự xử !!”