"Lạc Lạc" cái tên này lâu lắm rồi Lôi Tư Lạc mới được nghe nó từ Từ Khả Huyên, cảm xúc trong lòng bỗng chốc dâng trào.
Từ Khả Huyên lại gần cướp lấy chai rượu trên tay của Lôi Tư Lạc, tay thì đang bị thương mà còn đòi uống rượu, ngày trước Lôi Tư Lạc uống đồ uống có cồn rất dễ say, nên từ trước tới giờ cô không hề muốn Lôi Tư Lạc uống rượu.
" Chị làm gì vậy? Trả lại cho em" Lôi Tư Lạc bị cướp mất đồ mặt mũi cau có nhìn người kia.
" Không. Em không nhớ mình uống rượu rất dễ say sao mà lại để nhiều rượu trong nhà như vậy" Từ Khả Huyên nhìn tủ trưng bày hàng chục chai rượu của Lôi Tư Lạc, nếu không nói thì ai cũng sẽ nghĩ đây là nhà của một nam nhân nghiện rượu.
Cơ mặt của Lôi Tư Lạc giãn ra, nàng cười mỉa mai, ôi cái cô gái Lôi Tư Lạc ngày xưa thật yếu đuối và ngu ngốc mà.
Lấy xuống từ trên kệ tủ một chai rượu nhỏ khác, Lôi Tư Lạc mở nắp một hơi uống cạn trước sự ngỡ ngàng của Từ Khả Huyên.
Uống xong Lôi Tư Lạc nhìn Từ Khả Huyên cười khoái chí, chị ấy nên quên Lôi Tư Lạc ngày trước đi thì hơn. Nhìn nụ cười đáng sợ của Lôi Tư Lạc, Từ Khả Huyên thất kinh, người trước mặt không phải Lôi Tư Lạc mà cô biết, thật sự rất khác biệt.
" Em không phải Lôi Tư Lạc của ngày trước, em có tiền, hơn nữa là rất nhiều tiền, em có thể dành phần đời còn lại bù đắp cho chị. Cho chị sống trong nhung lụa, cả đời chẳng phải lo nghĩ." Men rượu bắt đầu ngấm vào người Lôi Tư Lạc, cô lại gần ép Từ Khả Huyên lên ghế sofa rồi nói.
Một mùi rượu khó chịu nhanh chóng xộc vào mũi của Từ Khả Huyên, cô rất ghét nó. Nhưng mà còn chưa đợi Từ Khả Huyên hiểu chuyện thì Lôi Tư Lạc cúi xuống cưỡng hôn người phía dưới, Từ Khả Huyên lại một lần nữa bất ngờ trước hành động của Lôi Tư Lạc.
Lôi Tư Lạc hôn rất thành thục giống như ngày xưa cả hai trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào nhưng chỉ có cảm xúc thì không còn như trước được nữa.
Đẩy đối phương ra, Từ Khả Huyên thật sự rất chán ghét người trước mắt, tại sao em ấy lại có thể thay đổi đến như vậy? Người cô yêu là Lôi Tư Lạc của bảy năm về trước, còn bây giờ Lôi Tư Lạc đã trở thành con người mà cô ghét nhất.
Không nói một câu nào Từ Khả Huyên cầm túi xách của mình đi khỏi nhà của Lôi Tư Lạc. Trước khi rời đi, Lôi Tư Lạc đã nhìn thấy một giọt nước mắt của Từ Khả Huyên rơi xuống khiến nàng tỉnh ngộ.
Lôi Tư Lạc thả mình xuống ghế, cười lớn, nụ cười mỉa mai bản thân mình theo sau đó là một giọt nước mắt. Lỗi lầm bỏ rơi Từ Khả Huyên bảy năm qua xem ra chẳng thể nào tha thứ được nữa rồi, cũng bởi vì thói kiêu căng của chính nàng, Lôi Tư Lạc lấy thêm mấy chai rượu xuống, tiếp tục làm một người mà Từ Khả Huyên ghét nhất.
Trở về nhà của mình, Từ Khả Huyên cũng rất đau khổ, nhìn ánh mắt, nụ cười, tính cách lẫn ngoại hình của Lôi Tư Lạc đều thay đổi, bảy năm qua cô đã chờ đợi điều gì? Một Lôi Tư Lạc như thế này sao? Từ Khả Huyên nằm trên giường, bộ dạng thẫn thờ, nước mắt cứ thế nhẹ nhàng lăn xuống.
Đã một tháng trôi qua, Lôi Tư Lạc không đến quán cafe, không liên lạc với Từ Khả Huyên, mối quan hệ của hai người có lẽ đã chấm dứt từ đây. Tay của Lôi Tư Lạc cũng đã đỡ hơn rất nhiều, mặc dù chưa trở về trạng thái bình thường nhưng đa phần đã ổn, Lôi Tư Lạc lại ngày đêm cắm đầu cắm cổ vào công việc, lần này còn điên cuồng gấp nhiều lần trước khi mà nàng còn không dành cho mình một phút nào nghỉ ngơi. Một tháng nay cũng rất dễ nổi giận, tính cách có phần cuồng loạn hơn, rượu uống rất nhiều, thuốc cũng hút nhiều hơn trước, có mấy hôm thư ký của Lôi Tư Lạc còn bắt gặp nàng bị ngất ở trong phòng làm việc.
Lối sống không lành mạnh của nàng cũng kể từ sau cái lần cuối cùng gặp Từ Khả Huyên ấy, Lôi Tư Lạc sống kiểu