Diêu Phỉ Phỉ làm chủ tịch CLB fan của Thời Phi, từ lúc Thời Phi còn chưa ghi hình chương trình, chỉ mới post video lên VCR, cô đã là fan sắc đẹp của cậu, sau đó khi chương trình phát sóng, bị giọng hát của Thời Phi thuyết phục.
Lúc này đang phát đồ tiếp ứng cùng một hội viên khác tên là Nhiếp Tâm Vũ.
"Hỏa Trung Thủ Túc tới chưa? Cô ấy nói sẽ đến, còn dặn dò mấy trăm lần nhất định phải để một phần đồ tiếp ứng cho cô ấy." Diêu Phỉ Phỉ vừa kiểm tra đối chiếu ID fan tiến vào, xác nhận có phải là fan nhà mình thật không, vừa hỏi Nhiếp Tâm Vũ ở bên cạnh.
"Còn chưa nhìn thấy, lần này góp vốn Hỏa Trung Thủ Túc liền cho 200.000, có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, nhất định là một tiểu thư con nhà giàu, khí chất xuất chúng.
Nếu người tới, nhất định tớ có thể nhìn một cái nhận ra ngay." Ngày thường Hỏa Trung Thủ Túc không nổi bật trong nhóm cho lắm, nhưng cô là một trong những người hâm mộ Thời Phi sớm nhất, còn là một fan lớn, Weibo đã có hơn 2000 người theo dõi.
Ngày thường thường xuyên tổ chức các hoạt động rút thăm trúng thưởng, trước mắt là fan lớn nhất.
Vốn dĩ Diêu Phỉ Phỉ muốn cho cô đảm nhiệm chức chủ tịch hội viên khu vực Hoa Đông, nhưng cô lấy ly do bận việc từ chối.
Khi hai người đang nói chuyện, trước mặt đột nhiên tối xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái cao to mặc váy đen liền thân lén lút đi vào chỗ nhận đồ tiếp ứng Thời phi, tay cầm khăn lụa che mặt, nhỏ giọng hỏi: "Nơi này là chỗ phát đồ tiếp ứng cho fan của Thời Phi đúng không?"
Diêu Phỉ Phỉ kỳ quái nhìn người trước mắt, hỏi: "Đúng là nơi này, cô muốn lấy thì phải đưa ra ID mua sắm làm bằng chứng."
Cô gái váy đen rất nhanh đã lấy ảnh chụp từ trước trong di động cho đối phương xem, khi Diêu Phỉ Phỉ nhìn ID bên trên rất là kinh ngạc: "Cô chính là Hỏa Trung Thủ Túc sao?"
Diêu Phỉ Phỉ nhìn Nhiếp Tâm Vũ, khí chất tiểu thư con nhà giàu đâu?
Nhiếp Tâm Vũ: "......"
Cho dù là ai cũng không thể ngờ Hỏa Trung Thủ Túc lại là một cô gái cao to như vậy.
Hỏa Trung Thủ Túc lấy được vật tiếp ứng màu đỏ, đôi mắt sau kính râm híp thành sợi chỉ.
"Chào nhé, các bạn cố lên nha, tôi đi trước." Đối phương cầm vật tiếp ứng cao hứng định rời đi.
Diêu Phỉ Phỉ nhanh chóng nói: "Chương trình sắp bắt đầu rồi, cô không đi vào hiện trường để xem à?" Người có thể tùy tiện vùng mấy trăm nghìn góp vốn, đối với một tấm vé 1000 mà nói không là vấn đề.
"Tôi có việc gấp, không thể xem được, về sau tôi sẽ xem lại trên mạng.
Lần này chủ yếu tới là để lấy đồ tiếp ứng, các bạn cố lên nha." Nói xong Hỏa Trung Thủ Túc liền chạy đi, khi đi có chút vội, thiếu chút nữa trẹo cả chân.
Khi Hỏa Trung Thủ Túc vội vàng chạy vào chỗ rẽ, nhanh chóng ngồi lên một chiếc Minibus.
Vừa lên xe liền nhanh chóng tháo bỏ tóc giả, lộ ra khuôn mặt thật, không phải là huấn luyện viên Giang Dục thì còn có thể là ai.
Trời nóng bức còn cầm khăn lụa che mặt, trên mặt toát ra một tầng mồ hôi, người đại diện Lăng Hạ lập tức lấy khăn giấy lau mồ hôi cho y, lại đi lấy trang phục lát nữa ghi hình y phải mặc, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Nhìn cậu này, còn không phải là muốn lấy đồ tiếp ứng Thời Phi sao? Cần phải biến bản thân thành như vậy à? Nếu để fan của cậu biết cậu hóa trang thành như vậy, cậu còn có thể làm người nữa được không? Loại chuyện này để trợ lý đi lấy không phải là được rồi sao?"
"Như vậy sao được, sư phụ em thi đấu em không thể có mặt tại hiện trường cổ vũ đúng là bất đắc dĩ, sao có thể ngay cả đồ tiếp ứng cũng để cho người khác đi làm chứ.
Trợ lý lấy thân phận của em đi lấy đồ, vậy về sau có hoạt động offline nào đều chỉ có thể để cô ấy đi thay em sao."
"Có ý gì? Cậu về sau còn muốn tham gia hoạt động offline fan của Thời Phi? Cậu nghịch thiên."
"Điều đó là cần thiết, sư phụ em ra mắt, em là đồ đệ phải làm fan đầu, một sắp xếp hoàn hảo.
Về sau quan hệ giữa em và sự phụ sẽ thêm một tầng mới mà sư huynh không có."
Lăng Hạ ôm sau gáy, cảm giác huyết áp đang tăng lên: "Cậu có thể có chút tiền đồ được không, cậu nhìn sư huynh cậu xem, đã hai lần đạt giải thưởng Grammy rồi đây, nghe nói lần này rất có khả năng lại đạt giải tiếp, còn cậu thì sao, đến giờ vẫn còn nghĩ tới việc tranh sủng."
Giang Dục hất cằm, có chút kiêu ngạo nói: "Doanh số album của em phá kỷ lục, bình luận trên Weibo đã phá kỷ lục Guinness thế giới."
"Nhìn những gì cậu có xem, cho nên cậu không phải minh tinh lưu lượng sao?" Lăng Hạ bĩu môi nói: "Minh tinh lưu lượng chung quy chỉ có thể huy hoàng nhất thời, chỉ có bắt được giải thưởng lớn quan trọng cậu mới có thể vững gót chân trong giới.
Giọng hát của cậu không kém bao nhiêu so với sư huynh cậu, cậu ấy có thể đạt giải hoàn toàn là do dựa vào ca khúc sư phụ cậu viết, sao cậu không biết tranh thủ như vậy?"
"Không phải sư phụ em không viết, là tự em không muốn, em muốn phát triển theo hướng ca sĩ sáng tác, em muốn hát ca khúc của chính mình.
Một ngày nào đó, em cũng có thể giống như sư phụ em, viết ra ca khúc được quốc tế tán thành." Giang Dục thể hiện sự kiêu ngạo trong lòng.
Lăng Hạ bất đắc dĩ thở dài, chỉ hận sắt không thành thép.
Việc này trước kia đã từng nói rất nhiều lần với y, nhưng Giang Dục vẫn luôn kiên trì như vậy.
Kỳ thực giọng hát của Giang Dục không hề kém cạnh các ca sĩ hàng đầu khác, cũng đạt mấy giải thưởng nặng ký trong nước, được tiền bối trong nghề tán thành, tuổi còn nhỏ đã có được thành tích này xem như đã hơn bạn cùng trang lứa vài con phố.
Chỉ là nhìn người vẫn chưa đủ, có thành tích của sư huynh y ở phía trước, Lăng Hạ đương nhiên hi vọng y cũng có thể bắt được giải thưởng Grammy, đó là giải thưởng mà cả thế giới tán thành, thành tích kiêu ngạo vượt biên giới.
"Đừng nói nữa, sao khóa của cái váy này không kéo xuống