"Tiểu Bắc, tôi tới đây để xin lỗi cậu." Ánh mắt Trang Tân Nhiên mang theo xin lỗi, nghiêm túc nói: "Tiểu Bắc, thực xin lỗi, việc ngày hôm qua tôi cũng không đoán trước được, thật sự tôi không có cố ý.
Tôi chỉ muốn ở lại, sau khi bị hạ độc, giọng của tôi tuy đã khỏi, nhưng thời gian luyện tập ít hơn các cậu vài ngày.
Chương trình nói muốn bồi thường tôi, tôi liền đưa ra yêu cầu nói muốn có thể ở lại một tuần, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn thuận lợi ở lại mà thôi, tôi không ngờ tôi ở lại sẽ ảnh hưởng tới người khác.....tóm lại, thực xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"
Trang Tân Nhiên nói đầy chân thành tha thiết, nói xong còn gục đầu xuống, nước mắt lã chã rơi xuống mặt bàn, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Hà Tiểu Bắc nắm chặt đôi đũa, không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này Trang Tân Nhiên đột nhiên cầm tay Hà Tiểu Bắc, viền mắt hồng hồng: "Tiểu Bắc, cậu có thể tha thứ cho tôi không? Tôi thật sự không phải cố ý."
"Tôi, tôi......" Hà Tiểu Bắc không biết phải trả lời ra sao, cậu ta không thể hào phóng tới mức thật sự coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Trang Tân Nhiên cậu ta lại không nói được lời cự tuyệt.
Cắn cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu ta còn chưa kịp trả lời, một giọng nói vang lên sau lưng: "Đây là đang luyện tập vở kịch gì vậy? Ăn có một bữa cơm thôi sao còn khóc lóc."
Thời Phi đút hai tay vào túi, chậm rãi đi tới, đặt mông ngồi xuống cạnh Hà Tiểu Bắc nói: "Là đồ ăn hôm nay cay à? Hay là tuyến lệ của Trang đại tiểu thư quá phát triển, không nhịn được nhỉ?"
Nói xong vươn tay tới khay đồ ăn của Hà Tiểu Bắc, cầm một miếng thịt lên ăn.
Trang Tân Nhiên nhìn thấy Thời Phi xuất hiện, vẻ áy náy trên mặt lúc nãy liền biến mất, y cố ý chọn thời điểm Thời Phi không có mặt để tới tìm Hà Tiểu Bắc, bởi vì y biết tính tính Hà Tiểu Bắc yếu đuối, mình chỉ cần thoáng nói cộng thêm tỏ ra mềm yếu, nhất định cậu ta sẽ tha thứ cho mình.
Chỉ cần đương sự tha thứ cho mình, những tuyển thủ khác cũng sẽ không tỏ ra địch ý với y, dù sao ngay cả người trong cuộc đều tha thứ, những người khác còn có tư cách gì mà tức giận với y.
Không ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên Thời Phi, người này tại sao cứ phải đối đầu với mình khắp nơi như vậy.
Trang Tân Nhiên hít hít cái mũi, trong lòng bực bội, trên mặt lại không lộ ra, nói: "Tôi chỉ muốn tới xin Tiểu Bắc tha thứ."
"Tha thứ không phải dùng miệng nói là được, hay là anh đăng Weibo nói hết sự tình ra một chút, như vậy mới có thể tỏ ra thành ý chứ." Thời Phi vừa gặm thịt, vừa nhướng mày nói.
Trang Tân Nhiên cắn cắn môi: "Chương trình sẽ không cho phép làm như vậy."
Thời Phi ăn xong ném xương lên bàn, rút một tờ khăn giấy lau tay, ánh mắt khinh miệt nói: "Anh không dám đắc tội chương trình, cho nên liền tới tìm Tiểu Bắc, nói cho cùng chính là biết Tiểu Bắc tính tình mềm yếu dễ nói chuyện.
Chọn quả hồng mềm để bóp."
Trang Tân Nhiên: "Không phải, tôi là thật lòng muốn xin lỗi, tôi....."
"Sự việc đã gây ra rồi, xong việc lại tới nói mấy lời này, không cảm thấy giả dối à? Hay là anh định thiết lập tính cách kỹ nữ trà xanh?" Thời Phi vặn vặn cổ, lạnh lùng nói: "Mặc kệ có phải thật lòng hay không, chúng tôi không nhận.
Cho anh 5 giây biến mất trước mặt tôi, đừng ảnh hưởng tới tôi ăn uống."
Thời Phi không nể tình mắng người như vậy khiến Trang Tân Nhiên cảm thấy không còn mặt mũi, hơn nữa các tuyển thủ khác bên cạnh nhỏ giọng nghị luận, cuối cùng Trang Tân Nhiên cũng đứng dậy định rời đi.
"Chờ một chút, cầm khay của anh đi luôn đi." Thời Phi mở miệng nói, đưa mắt ra hiệu khay ăn trên bàn.
Trang Tân Nhiên mím môi, hơi ủy khuất bưng khay ăn rời đi.
Nhìn vẻ mặt của y lúc rời đi, Thời Phi cạn lời, đã đến lúc này rồi mà lúc đi còn không quên ra vẻ bạch liên hoa, đúng là làm khó cho y.
Quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, hít sâu một hơi hỏi: "Nếu tôi không tới, có phải cậu thật sự định tha thứ cho y đúng không?"
Hà Tiểu Bắc có chút xấu hổ, vành tai đỏ bừng thấp giọng nói: "Không, không có."
Sao Thời Phi có thể không biết được chứ, vừa nhìn vẻ mặt này của cậu ta là biết, thở dài nói: "Tiểu Bắc, cậu phải học được cách cự tuyệt