Bên trong nhà hàng tây cao cấp ở thành phố A!
Ngụy Vĩ Đống hơi khẩn trương ngồi trên ghế, hai tay đặt lên gối nắm nắm rồi lại buông ra, để giảm bớt áp lực và khó chịu của bản thân.
Ai có thể ngờ, đường đường một đạo diễn chương trình thực tế nổi tiếng, trải qua bao nhiêu trường hợp lớn lớn bé bé, lại có một mặt khẩn trương như vậy.
Không có cách nào, người đối diện khí thế quá mạnh, từ khi vào ngành, ông ta cũng gặp qua rất nhiều người giàu có, phú nhị đại, lão tổng v.v, nhưng từ trước tới giờ chưa từng thấy người nào chỉ ngồi một chỗ mà vẫn khiến ông ta cảm giác áp lực lớn như vậy.
Đã sớm nghe nói chủ tịch tập đoàn Cố thị không lớn lắm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự ông không thể tưởng tượng được người còn trẻ như vậy đã khống chế cả một công ty đa quốc gia lớn như vậy, Ngụy Vĩ Đống cũng không dám thấy đối phương tuổi còn trẻ mà coi thường.
Nghe nói tập đoàn Cố thị đều có công ty ở khắp các nước trên thế giới, rốt cục có bao nhiêu tài sản, người khác cũng không biết.
Mặc dù danh sách xếp hạng những người giàu nhất thế giới hàng năm đều công bố, nhưng độ chính xác có hạn, có vài người giàu sẽ công khai tài sản của mình ra, có vài người lại không thích công khai.
Ví dụ như vị trước mặt này, chính là một người có tiền khiêm tốn, hắn thậm chi còn không có tên trên danh sách những người giàu nhất thế giới, nhưng Ngụy Vĩ Đống lại không dám coi hắn như người thường.
Nhưng ông có chút khó hiểu, một khoản tài trợ mà thôi, Cố thị hoàn toàn có thể tùy tiện phái một giám đốc nào đó tới nói cho ông là được, cần phải để tự thân vị chủ tịch này ra ngựa hay sao?
Đối mặt với đủ loại suy nghĩ 9 khúc cua 18 khúc mắc khác nhau của Ngụy Vĩ Đống, người ngồi đối diện rất ưu nhã, trong tay cầm một bản kế hoạch, nhanh chóng lật xem, thường xuyên phát ra âm thanh lật giấy, khói trắng nhẹ nhàng bay lên từ tách cà phê bên cạnh.
"Tôi có thể đầu tư dự án này." Ngón tay thon dài của Cố Việt Trạch nhẹ nhàng khép bản kế hoạch lại.
Ngụy Vĩ Đống kích động, tuy nhìn thấy Cố Việt Trạch tới đã đoán được sẽ đồng ý, nhưng khi chính tai nghe thấy ông vẫn rất hưng phấn: "Cảm ơn Cố tổng ủng hộ, tôi có thể hỏi Cố tổng trước một chút, quý công ty định ra bao nhiêu phí tài trợ nhỉ."
Dựa theo ý nghĩ của Ngụy Vĩ Đống, chương trình này đề cập tới nhiều ngành sản xuất, không phải là chương trình rất đốt tiền, nhưng muốn làm tỉ mỉ vẫn không thể ít hơn 100 triệu.
Đương nhiên công ty bình thường sẽ không lập tức tài trợ nhiều như vậy, mặc kệ là đóng phim hay là truyền hình thực tế, trên cơ bản đều phải kéo mấy nhà tài trợ mới đủ gánh vác.
Ông dự định tập đoàn Cố thị là nhà tài trợ lớn nhất, hi vọng có thể kéo được trên 50%, phần còn lại ông chạy hai ba công ty khác, chắc là ổn.
"300 triệu đủ không." Cố Việt Trạch mở miệng nói.
Miệng Ngụy Vĩ Đống trực tiếp mở lớn: "3......300 triệu?"
Cố Việt Trạch nói: "Không đủ sao? Vậy thêm 200 triệu đi."
Ba năm trăm triệu từ miệng Cố Việt Trạch nói ra, thật giống như là ba năm trăm tệ vậy.
"Đủ rồi." Đầu Ngụy Vĩ Đống nhanh chóng tính toán, nhiều tiền như vậy, ông không cần chạy tới công ty khác kéo tài trợ nữa, có tài chính sung túc đủ để ông lên kế hoạch thật tốt cho chương trình lần này, còn có thể mời mấy tiểu hoa tiểu sinh đang hot đảm bảo rating.
"Tôi tài trợ chương trình các anh chỉ có một yêu cầu, trong số các khách mời của chương trình, có hai danh ngạch do tôi định ra."
"Điều này đương nhiên không thành vấn đề." Ngụy Vĩ Đống đặc biệt sảng khoái đồng ý, loại mang vốn vào đoàn như này, trên cơ bản là quy tắc ngầm của giới giải trí, huống chi đối phương một hơi liền đầu tư 500 triệu.
Nhưng các công ty khác bình thường đều nhét nghệ sĩ công ty mình, theo ông biết, việc làm ăn của tập toàn Cố thị trải rộng các ngành nghề, nhưng hình như không có một công ty nghệ sĩ nào.
Chẳng lẽ cái công ty lớn này thấy tương lai ngành giải trí có tiền đồ, nên định đặt chân?
"Ngày mai ông mang hợp đồng đến công ty, sau khi ký hợp đồng, sẽ lập tức chuyển tiền vào tài khoản." Cố Việt Trạch làm việc sảng khoái nói: "Tôi còn có việc, đi trước một bước."
"Vâng vâng, tôi tiễn Cố tổng." Ngụy Vĩ Đống nhanh chóng đứng dậy đưa Cố Việt Trạch đến cửa.
Bên kia trợ lý Trương Vụ đã sớm đỗ xe ở cửa, mở cửa xe cho Cố Việt Trạch.
Mãi cho đến khi người đi rồi, Ngụy Vĩ Đống còn cảm thấy có chút không chân thực, dễ dàng như vậy liền xong sao?
Chủ tịch tập đoàn Cố thị dễ nói chuyện như vậy?
............
Thời Phi gia nhập Studio Nhất Nguyên vài ngày.
Tống Nhất Nguyên có sắp xếp ký túc xá cho bọn họ, nhưng ngày thường Thời Phi có rất nhiều việc cần làm, ở ký túc xác có chút không tiện, liền sắp xếp nhà ở của mình ở Hoàng Thành.
Hôm nay Thời Phi nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Minh Lệ Huệ: "Cô ạ, sao cô lại gọi điện cho em?"
Tiếng rống như sư tử hà đông của Minh Lệ Huệ bên kia truyền tới: "Sao tôi không thể gọi điện thoại cho em? Em còn nhớ mình là một học sinh không đấy? Tôi làm giáo viên nhiều năm như vậy, lần đầu tiên đụng phải học sinh giống như em, khai giảng tới báo danh một cái, toàn bộ học kỳ đều không thấy bóng dáng, ngày thường cũng không lên lớp, kiểm tra giữa kỳ cũng không tham gia......"
Minh Lệ Huệ quở trách Thời Phi gần nửa tiếng, may mà Thời Phi có tính kiên nhẫn, vẫn luôn nghiêm túc nghe không xen mồm.
Chờ cô giáo nói xong, Thời Phi cười trả lời: "Cô ơi, mấy học kỳ khác em vẫn vậy mà, trước kia không thấy cô phản ứng lớn như vậy?"
Giáo viên nói cậu là một học sinh tùy hứng, đúng là không sai, Thời Phi học ở trường trung học tư thục Gia Hoan, từ năm đầu tiên cậu đã như vậy, mỗi lần chỉ tới báo danh vào ngày khai giảng, sau đó người liền biến mất.
Ngay từ đầu Minh Lệ Huệ còn lo lắng thành tích của Thời Phi không theo kịp, sau đó mỗi lần thi cử Thời Phi đều đứng vị trí thứ nhất để chứng minh bản thân, Minh Lệ Huệ liền mặc kệ.
"Tôi nói em, gần đây có một học sinh mới chuyển tới lớp lão Triệu, nghe nói IQ hon 200, lần trước kỳ thi giữa kỳ ngoài môn ngữ văn thì tất cả các môn khác đều đạt điểm tuyệt đối, bằng thành tích của em, gần đây lão Triệu không thiếu khoe khoang trước mặt cô.
Còn có môt tuần nữa là thi cuối kỳ, đến lúc đó nếu em dám kém cậu ta một điểm, học kỳ sau em đừng mơ tưởng xin nghỉ được một ngày." Minh Lệ Huệ hung dữ nói.
"Cô Minh à, cô và thầy Triệu đấu đá nhiều năm như vậy, đến mức này sao?" Thời Phi còn muốn nói gì nữa, Minh Lệ Huệ bên kia liền chặn lời: "Sao không đến mức, điều này liên quan tới địa vị gia đình."
Lão Triệu trong lời Minh Lệ Huệ tên là Triệu Đức Hiên, là chồng của cô, hai người đều là giáo viên, tuổi đều không nhỏ, tính tình lại không khác nhau mấy, ngày thường liền thích phân cao thấp.
Mấy năm nay bởi vì Thời Phi ở lớp Minh Lệ Huệ, mỗi lần thi cuối kỳ lớp bọn họ đều dẫn đầu, cũng vì vậy nghe nói thầy Triệu phải giặt quần áo hơn hai năm.
"Còn nữa, tôi nghe em và Úc Tử Hành ở cùng nhau?" Minh Lệ Huệ lạnh lùng hỏi.
"Vâng." Thời Phi gật đầu: "Có chuyện gì ạ?"
"Tuần sau trở về thi, đừng quên mang một bức ảnh có chữ ký của cậu ấy nhé, phải thêm TO nữa."
Thời Phi: "Cô à, em mới là học sinh của cô, không phải cô nên ủng hộ em mới đúng à?" Nhìn không ra cô Minh còn là fan của Úc Tử Hành.
Minh Lệ Huệ: "Em nổi tiếng như vậy, nào cần cô ủng hộ.
Huống chi thằng nhóc em nhiều quỷ kế đa đoan, vẫn là bé Tử Hành đáng yêu."
Thời Phi: "......" Đây chắc là giáo viên fake đúng không.
Sau khi đồng ý yêu cầu của Minh Lệ Huệ, Thời Phi ngắt điện thoại, thở dài bất đắc dĩ, nhanh thật, lại sắp tới thi cuối kỳ.
Thời Phi cảm thấy câu nên lâm thời ôm chân Phật gặm sách mới đúng, nếu không đến lúc đó thật sự thi trượt, công phu sư tử hà đông rống của cô Minh chắc chắn sẽ lảng vảng bên tai cậu ba ngày.
Vì thế Thời Phi tiến vào phòng sách, lấy một quyển.....sách tiếng Đức trên kệ sách gặm.
Nếu là để học sinh khác nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn mắng chửi người, sách tiếng Đức liên quan qué gì tới kỳ thi cuối kỳ?
Trong lúc Thời Phi gặm sách chuẩn bị thi cử, 5 giờ chiều, Weibo bên kia lại xảy ra một việc, trực tiếp khiến Weibo tê liệt.
# Thẩm Thanh Nhiên Hà Lộ Lộ hư hư thực thực hẹn hò #
Có