Một bức tranh có thể có giá mấy chục triệu đã coi là rất nổi tiếng, qua trăm triệu bình thường đều là những bức danh họa đồ cổ, huống chi là giá 1 tỷ.
Có người từng nói qua, vẽ tranh giống như thư pháp, đều là sau khi tác giả đã chết mới có thể trở nên đáng giá.
Bức tranh《 Hoàng Hôn 》này của J tiên sinh từng được trả giá 1 tỷ, lúc ấy đã tạo nên cơn chấn động truyền thông trong và ngoài nước, chiếm hot search trên Weibo mấy ngày liền, khiến cho rất nhiều người không năm trong giới đều nghe nói qua.
Nhưng chưa từng có ai chụp được ảnh J trông như thế nào, từ lúc đó về sau J tiên sinh không công khai tác phẩm mới nào nữa, mấy năm nay giống như biến mất khỏi nhân gian.
Dư Văn Văn vừa rồi kêu to, mấy người khác cũng chạy tới vây xem, tò mò hóng chuyện là bản tính của con người.
Cho dù bọn họ không hiểu những cái này, vừa nghe nói tới một bức tranh đắt như vậy, cũng đều tò mò đi qua vây xem.
Thời Phi đứng ở một bên, mím môi sờ sờ mũi không nói gì, vẻ mặt thậm chí có chút xấu hổ.
Cố Việt Trạch đứng bên cạnh Thời Phi, nhìn bức tranh trên tường rồi lại nhìn Thời Phi, cũng không nói gì.
"Chúng ta đi thôi, phía trước là tới phòng vẽ tranh." Đối mặt với vẻ tò mò của mọi người, Lý Bác Văn cũng không giải thích ngọn nguồn giống như trước, mà trực tiếp dẫn mọi người đi tiếp.
Lý Bác Văn dẫn mọi người đi tới một phòng vẽ tranh ở phía cuối cùng, bên trong có vài cái bàn, trên mỗi cái bàn đều để một ít giấy bút và mực.
"Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người một vài tri thức cơ bản về hội họa, để mọi người có hiểu biết cơ bản." Lý Bác Văn bắt đầu tự mình trải giấy lên mặt bàn, vừa vẽ phác thảo vừa giải thích cho mọi người.
Phong cách giảng giải của Lý Bác Văn thật sự không coi là thú vị, thậm chí có thể nói là rất nặng nề, toàn bộ quá trình không có bất cứ tương tác gì với mọi người, vội vàng nói ra những gì cần nói, cũng mặc kệ người phía sau có tiếp thu được nhiều hay ít.
Bản thân mọi người không hiểu biết gì về quốc họa, nghe mấy lời giải thích cứng nhắc này, cả đám đều buồn ngủ nhíu mắt.
Ngay cả Thời Phi cũng rất muốn ngủ, ngoài Cố Việt Trạch nghiêm túc ngồi bất động như núi ở chỗ kia ra.
Khoảng một tiếng sau, Lý Bác Văn cũng coi như giảng giải xong, nhìn người buồn ngủ phía sau, anh ta hỏi: "Tôi thấy đã gần 11 rưỡi rồi, cũng sắp tới giờ ăn trưa."
Tên tham ăn Dư Văn Văn lập tức gật đầu: "Muốn ăn cơm à, bụng tôi sôi lên rồi."
Lý Bác Văn nói: "Trước khi ăn cơm phải kiểm tra mọi người, chỉ cần có hai người trong các vị trả lời được câu hỏi, liền tính là thông qua kiểm tra có thể ăn cơm."
Giang Dục hỏi: "Vậy nếu không trả lời được thì sao?"
Lý Bác Văn nói: "Không trả lời được, cũng chỉ có thể nhịn đói."
"Không thể nào, tàn nhẫn như vậy." Mọi người kêu thảm.
Lý Hồng buồn rầu: "Làm sao bây giờ? Vừa rồi tôi không nghe được cái gì, từ sau khi sinh con, trí nhớ của tôi giảm xuống rất nhiều, học lời thoại cũng khó khăn hơn trước."
Dư Văn Văn muốn khóc: "Em không sinh con, em cũng không nhớ được bao nhiêu." Dư Văn Văn đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Dục hỏi: "Giang Dục, cậu có nhớ kỹ không?"
Giang Dục chỉ muốn ôm gối đầu đi ngủ, vừa rồi Lý Bác Văn có nói gì sao? Sao y nghe giống như đang tụng kinh vậ.
Lý Bác Văn mặc kệ tiếng kêu la của người khác, trên mặt chợt lóe qua khinh thường, hỏi: "Quốc hoạ tổng cộng chia thành mấy loại?"
Mọi người trố mắt nhìn nhau, trên đầu chỉ thiếu mỗi mấy dấu chấm hỏi.
Thời Phi đang định lên tiếng trả lời, lúc này Cố Việt Trạch lại lên tiếng trước: "Quốc họa chia thành hình, hoa và chim, phong cảnh núi sông, nó chủ yếu là dùng nghệ thuật thể hiện một loại quan niệm và tư tưởng."
Lý Bác Văn không ngờ Cố Việt Trạch có thể trả lời được, nghĩ nghĩ cảm thấy cũng bình thường, câu hỏi này của gã quá đơn giản, cho dù người không ở trong ngành này có lẽ cũng từng nghe nói qua.
Gã phải hỏi một số câu hơi khó một chút mới được, rồi hỏi: "Kỹ thuật quốc họa tổng cộng chia thành mấy loại, phân biệt sự khác nhau của những loại đó?"
Câu hỏi này khó hơn một chút, nếu trả lời về lý thuyết thì còn được, nhưng phân biệt sự khác nhau thì là cả một bài viết dài, đối với người học vẽ mà nói, đây là tri thức cơ bản, đối với người ngoại môn thì giống như cờ hó ngồi xem bản đồ.
Mọi người đều nhìn Cố Việt Trạch bằng ánh mắt chờ mong, tuy biết xác suất hắn trả lời được rất thấp, nhưng vẫn ôm hi vọng, chẳng may xảy ra kỳ tích thì sao.
Cố Việt Trạch thâm thúy nhìn Lý Bác Văn, sau đó nói: "Kỹ thuật quốc họa chia thành tượng hình và tự do, tượng hình chính là cụ thể, không trừu tượng......"
Cố Việt Trạch trả lời đâu ra đấy, vẻ mặt bình tĩnh ổn trọng.
Mấy người bên cạnh kinh ngạc nhìn Cố Việt Trạch, Dư Văn Văn chớp chớp mắt, Lý Hồng cũng lộ ra ánh mắt bội phục.
Giang Dục hối hận rồi, sớm biết phải kiểm tra thì vừa rồi cũng nên chú ý lắng nghe.
Như này lại khiến tên đàn ông lạnh lùng này thể hiện ở trước mặt sư phụ.
Lý Bác Văn kinh ngạc hỏi: "Anh lúc trước từng học qua quốc họa?"
Cố Việt Trạch trả lời: "Không." Thân là người thừa kế tập đoàn Cố thị, từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, cưỡi ngựa, chơi golf, bắn cung, đánh giá đồ cổ v.v, nhưng thật sự chưa từng học qua quốc họa.
Lý Bác Văn: "Vậy sao cậu lại biết những điều này?"
Cố Việt Trạch: "Anh nói cho tôi."
Lý Bác Văn không dám tin: "Tôi nói một lần, cậu đã nhớ kỹ?"
Cố Việt Trạch: "Ừ."
Lý Bác Văn không tin, sau đó lại hỏi thêm mấy vấn đề, từ nông đến sâu, Cố Việt Trạch đều trả lời đúng toàn bộ.
Mấy người khác cũng kích động, vốn tưởng rằng Cố Việt Trạch im như thóc chính là đồng thau, không ngờ lại là vương giả, bọn họ đây là gặp gỡ học bá trong truyền thuyết đúng không.
Cuối cùng Lý Bác Văn từ bỏ hỏi Cố Việt Trạch, lại dời ánh mắt nhìn về phía những người khác nói: "Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần có hai người có thể trả lời câu hỏi, mọi người sẽ được ăn cơm trưa.
Bạn học Cố Việt Trạch biểu hiện rất tốt, như vậy tôi sẽ hỏi thêm một người nữa."
"Giấy và bút dùng trong quốc họa làm bằng gì?" Lý Bác Văn nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Thời Phi.
Mấy người khác rất nổi tiếng, cho dù Lý Bác Văn muốn gây khó dễ cho bọn họ cũng sợ sau khi chương trình phát sóng, fan của những người đó sẽ công kích gã.
Trong đám người này, ngoài Cố Việt Trạch ra, chỉ có Thời Phi ít nổi tiếng nhất, vì thế nói: "Thời Phi, cậu trả lời câu hỏi này xem nào."
Giang Dục ở phía sau: "Thời Phi cố lên, tôi tin cậu làm được."
Dư Văn Văn xoa cái bụng sôi ùng ục của mình nói: "Thời Phi, dựa hết vào cậu."
Lý Hồng nói: "Thời Phi, cậu làm được."
Lý Bác Văn bĩu môi, cậu ta trả lời được mới là lạ, vừa rồi khi gã giảng bài, ngoài Cố Việt Trạch ra thì bốn người còn lại đều mắt nhắm mắt mở, căn bản không chú ý lắng nghe.
Cho dù chẳng may cậu ta có trí nhớ tốt như Cố Việt Trạch, trong tình trạng nửa tỉnh nửa ngủ như vậy thì nhớ được thứ gì chứ.
Thời Phi cười gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn Lý Bác Văn nói: "Loại giấy đầu tiên của quốc họa làm bằng lụa, nó bắt đầu từ....."
Ban đầu mắt Lý Bác Văn còn lộ vẻ khinh thường, cuối cùng hai mắt lại trợn tròn, cậu cmn không phải vừa rồi còn ngủ gật sao? Sao cũng nghe vào?
Thời Phi nói rất kỹ càng tỉ mỉ, Lý Bác Văn có muốn bới lông tìm vết cũng không bới ra được.
Chờ Thời Phi