Giang Dục nghĩ nghĩ, nói: "Vậy tôi ngủ với anh.
"
Cũng không thể để anh ta ngủ cùng sư phụ nhỉ, ai biết buổi tối người này có nghiến răng ngáy ngủ gì đó hay không.
Cố Việt Trạch nhìn chằm chằm Giang Dục, ánh mắt kia lạnh lùng đến khó tả, khiến Giang Dục sắp nổi da gà.
Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì, không phải anh nói anh sợ ngủ một mình sao, tôi đã phải hi sinh thời gian qua đêm với sư phụ để ngủ với anh, còn không biết cảm ơn sao?
Ánh mắt Cố Việt Trạch nhìn thoáng qua phía đạo diễn một cái, wifi của đạo diễn Ngụy vốn đang 2G lập tức biến thành 8G, nhận được ánh mắt tín hiệu Cố tổng phóng tới.
Ngụy Vĩ Đống nhảy ra nói: "Về việc chia phòng, tôi có một ý tưởng nhỏ, chúng ta chơi trò chơi, dựa vào bản lĩnh để chia phòng.
"
Giang Dục nhìn về phía Ngụy Vĩ Đống nói: "Không phải vừa rồi anh nói chúng tôi tự phân chia sao?"
Ngụy Vĩ Đống mặt không đỏ khí không suyễn nói: "Tư liệu sống hôm nay không đủ, thêm chút tư liệu sống tạo điểm xem đi.
"
Sau đó liền thấy Ngụy Vĩ Đống cùng tổ đạo diễn châu đầu ghé tai, đang thầm thì gì đấy, vừa nhìn đã thấy không có ý kiến gì hay rồi.
Một lát sau bọn họ làm ra một cái hộp, mấy người viết chữ lên giấy rồi cho vào trong hộp, Ngụy Vĩ Đông bê cái hộp lại đây nói: "Cái hộp này có tổng cộng 5 tờ giấy, trong đó có một tờ viết chữ Vương, ai bốc được tờ giấy đó thì người đó có thể tùy ý lựa chọn, cũng có thể tự mình một phòng.
Nếu rút phải tờ giấy khác, thì phải làm theo yêu cầu bên trên tờ giấy.
"
Giang Dục phỉ nhổ: "Sao tôi cảm thấy trò chơi này dư thừa như vậy, vốn dĩ con gái cũng chỉ có thể một phòng, chia tới chia lui chỉ còn ba đứa con trai chúng tôi.
Cố Việt Trạch nói sợ ngủ một mình, tôi đã chấp nhận ngủ cùng, như vậy còn cần chia nữa à?"
Ngụy Vĩ Đống cắn răng nói: "Để tăng thêm tư liệu sống, tư liệu sống hiểu không?"
Cậu cho rằng tôi muốn làm ra cái trò chơi vớ vẩn này à, còn không phải nhận được tín hiệu của Cố tổng nên không còn cách nào khác sao?
Giang Dục nhìn cái hộp bánh quy kia, thiết kế cẩu thả như vậy, y tin tổ ekip thật sự vì gia tăng tư liệu sống mà lâm thời nghĩ ra, nếu là nghĩ ra từ trước, cũng không đến nỗi dùng một cái đạo cụ khó coi đến như vậy nhỉ.
Mọi người cùng nhau ngồi thành một hàng, Thời Phi tìm một vị trí ngồi xuống, Giang Dục thực tự nhiên ngồi bên trái cậu, Cố Việt Trạch không nói gì, ngồi xuống bên phải Thời Phi.
"Nào, bốc thăm từ trái qua phải.
" Ngụy Vĩ Đống cầm cái hộp, lần lượt bốc thăm từ Lý Hồng bên trái sang.
Lý Hồng vươn tay lấy ra một tờ giấy trong hộp, mở ra nhìn, bên trên viết Bắt chước quảng cáo Brain Birkin, vừa múa vừa hát.
Lý Hồng cạn lời: "Ý tưởng ngu ngốc như vậy, ai nghĩ ra vậy?"
Người bên cạnh đều ồn ào, cho dù ngu ngốc cũng có náo nhiệt để xem nha.
Lý Hồng sửa sang lại quần áo của mình một chút, do dự đứng dậy, đi tới trước mặt mọi người, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm muốn nhảy, cuối cùng che mặt nói: "Ngu ngốc như này thật phá hủy hình tượng.
"
"Chị Hồng, hãy tin rằng chị làm được, vượt qua một cửa này, chị chính là chị cả.
" Dư Văn Văn vỗ tay nói.
Những người khác cũng ồn ào nói: "Đúng vậy, là chị cả.
"
Lý Hồng cắn răng nói: "Các cô cậu chờ đấy, lát nữa đến lượt các cô cậu, biết đá biết vàng ngay.
"
Cuối cùng Lý Hồng vẫn nhảy, tay chân nhảy hơi cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ, nhảy xong còn nói đùa với đạo diễn chương trình: "Không được chiếu đoạn này đâu đấy, chẳng may về sau con tôi nhìn thấy, hình tượng hoàn mỹ của người mẹ như tôi sẽ mất hết.
"
Người thứ hai bốc thăm là Dư Văn Văn, cô rút phải nội dung là hô to ba tiếng "tôi là heo.
Dư Văn Văn cũng sảng khoái, đứng lên hắng hắng giọng, liền hô to ba tiếng, giọng nói to lớn vang dội
Người thứ ba là Giang Dục, cần bày ra một động tác gợi cảm quyến rũ nhất của bản thân.
"Vì sao không rút phải chữ Vương chứ.
" Giang Dục mang theo vẻ mặt buồn bực điểu chỉnh biểu tình trên mặt, sau đó bắt đầu thể hiện động tác quyến rũ gợi cảm.
Chống tay dưới cằm, vặn eo lộ ra nụ cười quyến rũ, thậm chí còn táo bạo thả nụ hôn gió với ống kính.
Chỉ có thể nói người có vẻ ngoài xinh đẹp, làm cái gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Rất nhanh đến lượt Thời Phi, Giang Dục ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm cầu nguyện: "Vương vương vương, vương vương vương! ! "
Dư Văn Văn ngồi bên cạnh y cười nói: "Anh đừng vương vương vương mãi thế, nghe giống gâu gâu gâu ấy"
Mọi người cười.
Giang Dục cũng làm bộ cắn người nói: "Tôi liền gâu gâu gâu, cắn chết cô.
"
Thời Phi mím môi, vươn tay rút một tờ giấy trong hộp, nói: "Dù sao cũng chỉ còn hai tờ cuối cùng, tôi không rút phải vương thì chính là trừng phạt.
"
Mở ra nhìn, bên trên viết ôm một cái với người bên tay phải.
Thời Phi nhìn bên phải của mình, ngoài Cố Việt Trạch ra thì còn có ai vào đây, lập tức có loại cảm giác muốn che mặt mà khóc, kể cả viết ôm người bên tay trái, để cậu và Giang Dục ôm nhau cũng được mà.
Ôm nhau với cái tủ lạnh di động Cố Việt Trạch kia, mình có thể bị đông chết không.
"Ôm một cái ôm một cái, ôm một cái! ! "Ngoài Giang Dục ra, những người khác đều ồn ào, xem náo nhiệt không chê việc lớn.
Thời Phi đi tới trước mặt Cố Việt Trạch, có chút khó xử nói: "Ừm, Cố Việt Trạch, chỉ là trò chơi mà thôi, hay là chúng ta nhanh chóng ôm một cái, nếu anh ngại thì có thể từ chối.
"
Thời Phi còn nghĩ chỉ cần Cố Việt Trạch từ chối, như vậy cậu liền có thể thuận thế yêu cầu chương trình rút thăm lại lần nữa.
Kết quả Cố Việt Trạch đứng lên, nói: "Tôi tuân thủ quy tắc trò chơi.
"
Thời Phi giật giật khóe miệng, đối phương đã nói không ngại rồi, cậu còn nói gì được nữa.
Dứt khoát tiến lên nhanh chóng ôm lấy người một cái, Cố Việt Trạch còn chưa kịp phản ứng, Thời Phi liền buông ra.
Thời Phi nhìn vẻ mặt sững sờ của Cố Việt Trạch, còn tưởng là hắn ghét tiếp xúc thân thể, nghĩ thầm may mà kết thúc nhanh, nếu không ôm lâu quá thì càng xấu hổ.
Tất cả mọi người đều rút phải giấy trừng phạt, vậy chỉ còn một tờ cuối cùng của Cố Việt Trạch, có rút hay không cũng không cần thiết, dù sao chắc chắn là chữ Vương.
Ngụy Vĩ Đống nói: "Như vậy hiện tại do Cố Việt Trạch phân chia phòng, thân thiện nhắc nhở, chia phòng kể cả nữ giới nhé.
"
Lý Hồng cười hỏi: "Sao đây? Ý của đạo diễn là muốn nam nữ ở chung đấy à?"
Dư Văn Văn ở bên cạnh bắt đầu làm động tác khởi động xương cốt.
Ngụy Vĩ Đống vẻ mặt vô tội cười trả lời: "Không dám không dám.
"
Cố Việt Trạch nói: "Dư Văn Văn cùng Lý Hồng một phòng, tôi và Thời Phi một phòng, Giang Dục một mình một phòng.
"
! !
Trong phòng chỉ có một cái giường gỗ 1m5, chăn và ga trải giường màu xanh da trời, ngay cả gối đầu cũng là màu xanh da trời.
Thời Phi thấy chỉ có một cái giường, có chút khó xử, nói: "Hay là tôi đi tìm tổ đạo diễn xin thêm cái chăn, tôi ngủ dưới đất.
"
Nghiêm