Dù sao Thời Phi còn trẻ, Vương Bình Dương cùng Đường Hướng Dương muốn đuổi theo cậu đánh cho một trận là không khả năng cho lắm.
Nhưng cuối cùng Thời Phi vẫn bị bắt được, chủ yếu là đang ở địa bàn của người ta, đồ tử đồ tôn của người ta nhiều như vậy, Thời Phi không thoát được.
Một gian phòng vẽ tranh, Thời Phi ngồi vô cùng ngoan ngoãn, vẻ mặt giống như bé ngoan, khóe miệng nở nụ cười ngây thơ, cố hết sức khiến bản thân lộ ra vẻ đáng yêu ngoan ngoãn.
Đường Hướng Dương ho nhẹ hai tiếng nói: "Được rồi, đừng ra vẻ nữa, người khác không biết cậu, ta còn không hiểu cậu sao? Cái thằng nhóc một bụng toàn ý nghĩ xấu.
"
Vương Bình Dương tán thành gật đầu: "Không sai, chính là một bụng ý nghĩ xấu.
"
Thời Phi: "Hai ông à, lời của hai ông làm cháu cảm thấy có chút oan uổng, cháu rất ngoan.
"
Vương Bình Dương hừ lạnh: "Ngoan cái rắm, lúc trước thấy cậu tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, ta đã cảm thấy có vấn đề.
Quả nhiên, không bao lâu, chương trình kia đã bị cậu khuấy cho ô yên chướng khí.
"
Đường Hướng Dương nói: "Nghe nói về sau chương trình kia rating tụt xuống đáy cốc, đài truyền hình có lẽ sẽ loại bỏ.
"
Vốn đang là quán quân rating, bị Thời Phi biến thành chương trình muốn chém, cái này còn chưa coi là lợi hại sao.
Thời Phi thanh minh: "Chuyện này cũng không thể tách cháu được.
" Việc này tuy là do cậu giở trò quỷ, nhưng nếu đối phương không có tư tưởng bi3n thái, có thể biến thành như bây giờ sao? Cậu hoàn toàn là tự bảo vệ mình mà thôi.
Vương Bình Dương nói: "Ít thanh minh đi, dù sao cậu chính là yêu tinh gây họa, cho dù lần này không trách cậu, vậy triển lãm mỹ thuật toàn cầu hai năm trước thì sao?"
Thời Phi buồn bực: "Việc hai năm trước cũng trách cháu? Các ông còn lương tâm không đấy, lúc đó cháu là vì ai chứ?"
Vương Bình Dương trừng mắt: "Không trách cậu, chẳng lẽ trách hai ông già chúng ta?"
Thời Phi bất đắc dĩ cười trả lời: "Trách cháu, đều là lỗi của cháu, đều là do cháu.
"
Hai năm trước cậu đại náo triển lãm mỹ thuật toàn cầu, khi đó cậu cả ngày ở trong nhà viết văn cảm thấy nhàm chán, liền vác notebook đi du lịch khắp nơi.
Khi ở nước M, vừa lúc gặp Vương Bình Dương chơi cờ với người khác ở trong quán trà, cậu tiến lên đánh vài ván với đối phương, cuối cùng thiếu chút nữa bị ông lôi kéo gia nhập câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng.
Cũng thông qua Vương Bình Dương mà quen biết Đường Hướng Dương, cùng ông thảo luận về quốc họa, cuối cùng vì quen biết, được Đường Hướng Dương nhiệt tình mời tham gia triển lãm mỹ thuật toàn cầu.
Cậu chủ yếu là làm khách nhân đi vào tùy tiện tham quan, khi đó cậu còn chưa thích ứng với khí hậu nước ngoài, bị cảm cúm nên khi đi tham gia triển lãm mỹ thuật có đeo khẩu trang, khi đó cậu cũng không ngờ gặp được cảnh người nước ngoài chèn ép văn hóa quốc họa nước H.
Các quốc gia khác ngày nay đều ưa chuộng tranh Tây, tranh màu nước!.
, kể cả người nước H hiện tại học vẽ tranh cũng phần lớn là tranh Tây.
Người lấy quốc họa tham gia triển lãm mỹ thuật toàn cầu là số ít, vị trí ở triển lãm mỹ thuật toàn cầu có hạn, cũng có thể nói là danh ngạch của mỗi nước đều có hạn.
Có người khinh thường quốc họa nước H, trong nhận thức của bọn họ, đất nước bọn họ có nhiều họa sĩ xuất sắc có tranh được treo ở khắp các bảo tàng trên thế giới.
Nhưng vì danh sách có hạn, bọn họ muốn chiếm lấy danh ngạch của nước H, chỉ cần loại bỏ danh ngạch của nước H, những danh ngạch đó có thể rơi vào tay đất nước bọn họ, lúc ấy quốc họa của nước H bị ném vào một góc.
Có một người nước M sỉ nhục quốc họa của nước H là rác rưởi, không có cảm giác về màu sắc hay phân lớp, bất cứ người nào cũng có thể học được.
Người nước M kia ngay tại chỗ biểu diễn vẽ quốc họa, trình độ vẽ tuy không thể so với những lão tiền bối như Đường Hướng Dương, nhưng so với người bình thường thì giỏi hơn rất nhiều.
Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà tới gây sự, khi đó Đường Hướng Dương gặp phải nan đề.
Đường Hướng Dương nghênh chiến chắc chắn có thể thắng, thậm chí không cần ông ra tay, bất cứ một học trò nào của ông bên dưới cũng có thể thắng.
Nhưng đối phương tự xưng là người mới học quốc họa, mà bọn họ đều là người có danh tiếng nhất định, một người học tập quốc họa nhiều năm đầu với người mới, thắng thì không vinh, thua thì mất mặt, ném hết mặt mũi nước H.
Cho dù biết rõ đối phương thật sự không phải người mới, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận cái thiệt này, bọn họ cần phải tìm một người không có danh tiếng tới đấu lại mới được, trong thời gian ngắn đi đâu tìm được một người vừa không có danh tiếng vừa có thực lực vẽ tranh rất mạnh để thắng đối phương?
Lúc này Thời Phi xuất hiện, cậu cũng không so đấu quốc họa với người ta, chỉ trực tiếp dùng lời lẽ đáp trả đối phương, tỏ vẻ tranh màu nước của đối phương cũng chẳng ra gì, bất cứ một người nào ra cũng có thể vẽ được.
Lúc đó khi cậu đi xem triển lãm tranh, vừa lúc trong người khó chịu nên toàn bộ quá trình đều đeo khẩu trang, khiến rất nhiều người vẫn không biết diện mạo chân thật của cậu, chỉ nghe giọng nói và nhìn nửa khuôn mặt cảm thấy là một người tuổi không lớn.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Thời Phi thắng đối phương, một trận chiến thành danh, bức tranh kia được trả giá 1 tỷ cao ngất trời.
Tranh có giá trị 1 tỷ trên thế giới không phải không có, nhưng cũng cực ít, hơn nữa đều là sau khi họa sĩ chết mới có giá trị như vậy, còn như Thời Phi vẫn còn sống mà tranh đã được trả giá 1 tỷ, cả thế giới chỉ có một người.
Cho nên lúc ấy tên tuổi của Mr J mới có thể khiến thế giới khiếp sợ, thậm chí ngay cả người không trong giới như Dư Văn Văn cũng đều nghe nói đến.
Vốn dĩ một người như Thời Phi có thể mang vinh quang về cho đất nước, nhưng ngày hôm sau Thời Phi lại trốn mất tiêu, để lại Đường Hướng Dương bị truyền thông thế giới bao vây, thiếu chút nữa bị chặn không về nước được.
Không có cách nào, lúc ấy đám phóng viên không bắt được Thời Phi, thậm chí không điều tra được bất cứ tin tức nào, chỉ có thể bắt lấy người mang Thời Phi tới tham quan triển lãm mỹ thuật toàn cầu - Đường Hướng Dương, hi vọng có thể moi ra chút tin tức từ trong miệng ông.
Đoạn thời gian đó, Đường Hướng Dương bị đám truyền thông quấy rầy đủ thảm, cũng vì như vậy, Thời Phi tự biết đuối lý, sợ bị tóm được bị đánh, cho nên lẩn trốn hai năm.
Vốn trốn cũng kín, không ngờ lần này tham gia chương trình thực tế còn chạy tới hang ổ đối phương.
Thời Phi sờ sờ mũi lộ vẻ nhận mệnh: "Vậy các ông, muốn cháu phải làm sao bây giờ?"
Đường Hướng Dương cùng Vương Bình Dương rất là vừa lòng gật gật đầu.
"Cậu đảm nhiệm môn chủ họa viện.
"
"Cậu đảm nhiệm môn chủ cờ viện.
"
Hai người trăm miệng một lời, nói xong lại nhìn thoáng qua nhau.
Lập tức bắt đầu cãi vã.
"Trình độ vẽ tranh của Thời Phi tốt như vậy, cũng rất có tiếng ở quốc tế, phải đảm dương môn chủ họa viện.
"
"Thời Phi chơi cờ rất khá, tuy