Hàn Điềm cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Cô chỉ nhớ trong quá trình hôn mê, mỗi một tấc trên cơ thể đều giống như bị hàng nghìn mũi kim châm vào, cảm giác đau đớn gần như xuyên thấu vào tâm hồn, khiến người ta hận không thể chết quách đi cho xong......
Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, cơn đau dần nguôi ngoai, Hàn Điềm phát hiện mình đang từ trong mộng tỉnh lại.
Bấy giờ đã là buổi tối.
Hàn Điềm nhìn cảnh tượng xung quanh, trong phút chốc cô chỉ cảm thấy như đang ở một thế giới khác: Suýt chút nữa cô đã nghi ngờ rằng mình vẫn chưa tỉnh lại.
Cô bé bên cạnh nằm gục lên bàn.
Môi dưới cô bé còn có vết máu chưa khô, ngủ cũng không an ổn, hàng chân mày nhíu chặt lại.
Hàn Điềm từ dưới đất nhẹ nhàng đứng dậy, nghĩ đến những gì mình nhìn thấy trong nhà vệ sinh ban nãy, trong lòng lại thấy bi thương.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bôi thuốc cho cô bé!
Hàn Điềm rót một chậu nước, kéo khóa sau váy Mạc Sanh xuống, cẩn thận lau nét chữ viết trên lưng Mạc Sanh, sau đó dùng chỗ thuốc còn sót lại lần trước thoa cho Mạc Sanh.
Làn da trên lưng không sạm và mỏng như làn da lộ ra của em, hai màu trắng đen khác biệt rõ ràng ngay giữa bả vai.
Làn da trên lưng trắng như tuyết, nét chữ viết trên đó đặc biệt chói mắt.
Nhớ ban nãy khi chịu sự trừng phạt của quy tắc thời không, nhìn miệng vết thương trên lưng Mạc Sanh, Hàn Điềm vẫn là nhịn không được khóc lên tiếng.....
Môi trường nơi cô lớn lên quá đơn giản, trở ngại lớn nhất mà cô gặp phải là bài toán nghiên cứu khoa học nan giải, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cuộc sống khó khăn đến vậy!
Cô bé đang ngủ dường như nhận ra điều gì đó, "hừ hừ" hai tiếng......
Hàn Điềm vội vàng ngừng nức nở, giấu chiếc khăn không dám động đậy.
Lông mi Mạc Sanh khẽ run, tựa hồ mở mắt ra, nhưng không bao lâu sau, cô bé lại lần nữa an tĩnh chìm vào giấc ngủ say.
Hàn Điềm lúc này cũng mặc kệ sầu não, giảm nhẹ lực đạo trên tay, lại bôi thuốc lên vết thương trên lưng Mạc Sanh.
Chờ đến khi thuốc trên lưng Mạc Sanh khô lại, Hàn Điềm tìm được một cái áo sạch để bao tay dùng để ngăn sự tiếp xúc ôm Mạc Sanh lên trên giường.
Hàn Điềm không có kinh nghiệm ôm người một chút nào.
Khi bế lên cô mới phát hiện cái áo này chỉ có thể che một bàn tay, tay còn lại hoàn toàn không thể che được.
Nhưng mà Hàn Điềm lúc này đã bày ra tư thế ôm, nếu cô đặt em xuống và điều chỉnh lại, có thể sẽ đánh thức Mạc Sanh.
Hàn Điềm chỉ có thể cẩn thận cho tay kia đặt dưới làn váy Mạc Sanh để tránh chạm phải, sau đó hít sâu một hơi, dùng hết sức ôm Mạc Sanh lên.
Mạc Sanh còn nhẹ hơn trong tưởng tượng Hàn Điềm.
Người cô bé gần như là da bọc xương, Hàn Điềm khi bế Mạc Sanh thậm chí còn có chút căng thẳng.
Hàn Điềm nhìn đứa nhỏ trong tay, lòng chua xót, suýt nữa lại khóc.
Cô cẩn thận bế Mạc Sanh lên giường, khi buông tay ra có hơi lảo đảo, tay không cẩn thận chạm vào người Mạc Sanh......
Hàn Điềm lập tức rụt tay lại.
Sau khi thu tay lại, Hàn Điềm mới nhận ra được khác thường: Hình như lần này cô không còn cảm giác bị điện giật giống như hôm trước nữa!
Đôi mắt hạnh của Hàn Điềm hơi trừng, có chút không thể tin được, đưa tay chạm vào người Mạc Sanh một lần nữa.
Làn da ấm và hơi mát, xúc cảm rõ ràng, cũng không có dòng điện đi qua giống như lần trước......
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Hàn Điềm thử nghiệm vài lần, sau đó vẫn không có dòng điện nào sinh ra.
Hàn Điềm có thể chắc chắn rằng đây không phải quy tắc thời không ban ân cho mình.
Nếu quy tắc thời không đối xử tử tế với cô, vậy trước đó cũng sẽ không trừng phạt cô như vậy.
Là đồng nghiệp mười năm sau của cô đang thử nghiệm điều gì sao? Cho nên cô mới có thể phát sinh thay đổi?
Hay là bởi vì......
Ánh mắt Hàn Điềm rơi lên người Mạc Sanh.
Hàn Điềm cũng không ngốc, chỉ là trước giờ trong lòng tràn ngập kinh sợ thời không bên đây cùng sự thương tiếc đối với Mạc Sanh, cho nên cũng không có suy nghĩ sâu xa môt vài chuyện.
Nhưng là cô đã vô duyên vô cớ từ bãi rác đi theo Mạc Sanh vào trong nhà.
Chỉ có thể di chuyển trong vòng đường kính mười mét quanh nhà.
Còn có không thể chạm vào một ai chỉ có thể chạm vào Mạc Sanh......
Điều này không phải có nghĩa rằng trên người Mạc Sanh có chỗ nào đó bất thường?
Vấn đề là Mạc Sanh chỉ là một cô bé nghèo bình thường mất đi người nuôi dưỡng, trên người em sẽ có cái gì khác thường?
Hàn Điềm nhớ rằng khi cô nhìn thấy Mạc Sanh ở bãi phế tích, Mạc Sanh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau khi Mạc Sanh tìm được thứ đó, Hàn Điềm liền bay lên......
Có phải hay không cùng đồ vật của Mạc Sanh nhặt được có liên quan?
Nhưng Hàn Điềm trong khoảng thời gian này đã sớm quen thuộc bố trí trong nhà Mạc Sanh.
Mạc Sanh trong nhà có cái gì cô đều vô cùng rõ ràng, nếu như có đồ vật gì kỳ lạ căn bản mà nói không thể giấu được Hàn Điềm.
Không đúng......
Hàn Điềm vừa động, tầm mắt rơi vào trên gác mái.
Cái rương lớn trên lầu hai không biết làm bằng vật liệu gì, Hàn Điềm cũng chưa bao giờ mở ra.
Là ở trong rương đó ư?
Hàn Điềm cau mày.
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó bị chính mình bỏ qua, câu trả lời đã ở cách cô không xa, nhưng cẩn thận nghĩ lại cái gì cũng không nghĩ ra được.
Nhưng không sao cả, cô vẫn còn rất nhiều thời gian để làm sáng tỏ những nghi ngờ trong lòng.
Nghĩ đến đây, Hàn Điềm cũng không hề rối rắm, nhìn cô bé lúc ngủ vẫn chau mày, cô khẽ mím môi.
Bất luận vì cái gì, Mạc Sanh cũng là một phép màu giúp cô không rơi vào cảnh cô độc.
Nếu chưa từng gặp thì không sao, nhưng hiện giờ Mạc Sanh sinh hoạt dưới mắt cô, Hàn Điềm không có cách nào tiếp tục nhìn Mạc Sanh sống hèn mọn và yếu thế như thế này nữa.
Hàn Điềm cắn môi dưới: Cô nhất định phải cố gắng trợ giúp Mạc Sanh, làm cho Mạc Sanh lớn lên khỏe mạnh, sống thật vui vẻ!
*
Buổi sáng ngày hôm sau khi Hàn Điềm mở mắt ra thì Mạc Sanh đã tỉnh.
Khác với mọi khi chỉ ăn nửa cái màn thầu, Mạc Sanh có vẻ ăn uống rất tốt, lúc này đây ăn hết một cái màn thầu.
Cô bé lại thay bộ đồ bẩn kia, lẳng lặng đeo cặp sách ra khỏi nhà.
Hàn Điềm ngáp một cái, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, đi tới cửa vẫy tay: "Tạm biệt tiểu Mạc Sanh, trở về sớm nha......"
Nhìn thấy Mạc Sanh dần dần đi xa chỗ ngoặt, Hàn Điềm đang định cơ hội còn có thể chạm vào vật thể quay lại nấu nước giặt đồ, thình lình một lực kéo quen thuộc từ trong người cô truyền đến!
Đột nhiên Hàn Điềm trợn to mắt, bị sức kéo kia kéo bay lên lần nữa——
Chuyện gì xảy ra nữa đây?
Hàn Điềm trước đó thử qua rất nhiều lần, cũng muốn đi theo sau lưng Mạc Sanh giống như một con diều bay ra cửa, nhưng là mỗi lần thử đều nhận lấy thất bại, Hàn Điềm vẫn luôn không thể rời khỏi căn nhà này.
Hàn Điềm suýt nữa thì đã nhận căn nhà này làm "vùng đất trói buộc linh hồn" của mình, lại không nghĩ rằng lúc này sẽ đột nhiên sinh ra biến cố......
Hàn Điềm nhanh chóng nhìn thấy Mạc Sanh phía trước.
Tình cảnh này quen mắt lạ thường, cô khi ấy cũng là được Mạc Sanh thả diều như vậy dẫn về nhà.
Vậy hôm nay Mạc Sanh mang theo thứ mà ngày hôm đó em tìm ở bãi phế tích đúng không? Cho nên cô mới có thể bay theo?
Hai mắt Hàn Điềm sáng ngời, nhanh chóng vận chuyển lực lượng trong cơ thể hạ xuống đất, đuổi theo Mạc Sanh.
Cô mới không muốn bị luồng lực lạ kì này lôi lên phía trước, thật sự trông như dắt cún đi dạo vậy!
Trong tay Mạc Sanh rỗng tuếch, tầm mắt Hàn Điềm liền lướt qua cặp sách đóng chặt của Mạc Sanh.
Nhưng trước mắt Mạc Sanh đang đeo chiếc cặp sách nhỏ này, cho dù trong lòng vô cùng sốt ruột muốn biết đó là thứ gì, nhưng Hàn Điềm vẫn kiềm chế xúc động của mình......
Hiện tại mở cặp sách Mạc Sanh thì quá bắt mắt, nói không chừng sẽ dọa đến em.
Chờ đến Mạc Sanh đến phòng học, cô tự nhiên sẽ biết trong cặp Mạc Sanh ẩn chứa thứ gì......
Hàn Điềm có chút hối hận buổi sáng dậy quá muộn, không thể nhìn thấy Mạc Sanh bỏ gì vào cặp.
Còn bây giờ thì......
Hàn Điềm khi đến đây đã là buổi tối, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh, bây giờ là một cơ hội hiếm có.
Hơn nữa đây là lần đầu cô đưa Mạc Sanh đi học, vừa lúc có thể biết rõ Mạc Sanh ở trong trường xảy ra chuyện gì!
Trong phút chốc, cảm giác rầu rĩ khi Hàn Điềm không thể trợ giúp Mạc Sanh đã hoàn toàn biến mất hầu như không còn......
Trong lòng có chút chờ mong, Hàn Điềm đi bên cạnh Mạc Sanh vô cùng thích thú nhìn cảnh vật xung quanh.
So với cảnh ngựa xe như nước, nề nếp có trật tự mười năm sau, lúc này cảnh tượng xung quanh trông vô cùng hỗn loạn: Xung quanh đều là đổ nát thê lương, gạch đất chia hai, âm thanh làm việc