Kỳ thật Vương Chi nói xong trong lòng cũng có chút xấu hổ, bởi vì sáng nay nó mới tìm được chiếc váy mà nó nghĩ bị mất trong xe ba nó.
Chiếc váy đó cũng không có mất đi, là do nó không cẩn thận để quên trong cốp xe.
Không biết sao sau khi thấy được chiếc váy bị lạc đó, trong đầu Vương Chi cứ luôn quanh quẩn tấm lưng gầy và chồng chất vết thương của tiểu ma lem khi em bị đè xuống mặt đất.
Cho nên lúc đi học, Vương Chi ma xui quỷ khiến bỏ một thanh chocolate vào cặp của mình, đó là nhãn hiệu mà khuê mật của nó Lương Quyên thích nhất, vốn dĩ nó còn định tặng cho Lương Quyên.
Tiểu ma lem phỏng chừng cả đời cũng chưa từng ăn qua chocolate ngon như vậy.
Ngày hôm qua cũng là tại nó nhận lầm người hại em bị đánh một trận, vậy để em mở mang tầm mắt nếm thử đi......
Vương Chi có bị đánh chết cũng không nghĩ tới tiểu ma lem sẽ làm lơ mình!
Nó đời này được người khác chiều chuộng nên rất ít khi xin lỗi, mỗi lần xin lỗi người ta đều tốt bụng tha thứ cho nó, đây là lần đầu bị người khác cự tuyệt, nó theo bản năng lại nói ác ngôn.
Nhưng mà tiểu ma lem vẫn giữ bộ dáng làm ngơ đó, Vương Chi nhìn mà trong lòng giận sôi máu.
Vương Chi theo tiềm thức lại muốn đánh tiểu ma lem không biết tốt xấu này một trận, nó siết chặt quyền....
Tiểu ma lem lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cầm lấy chocolate trên bàn mở ra, chỉ bẻ một miếng nhỏ ở phía trước cho vào miệng, sau đó đưa phần chocolate còn lại trả lại cho Vương Chi.
Đây là......!Tiểu ma lem muốn chia với nó?
Vương Chi đối diện với tầm mắt Mạc Sanh, ma xui quỷ khiến đưa tay ra.
Lúc này Vương Chi mới phát hiện đôi mắt Mạc Sanh thật sự rất đẹp, đồng tử sâu thẳm, lông mi cong vút.
Đáng tiếc cảm xúc bên trong quá bình đạm, ánh mắt khi nhìn nó chẳng khác gì nhìn cái bàn cái ghế.
Sau khi Vương Chi nhận chocolate Mạc Sanh đưa qua, Mạc Sanh liền rút tay lại tiếp tục làm bài tập.
Vương Chi theo bản năng mà bẻ một miếng chocolate bỏ vào trong miệng: Chocolate của thương hiệu này có mùi vị rất êm dịu, ăn rất ngon miệng.
Bởi vì Lương Quyên thích nên Vương Chi để dành tất cả các loại chocolate, lúc này nó cũng là lần đầu ăn thương hiệu này......
Trong lòng khó chịu kì lạ, Vương Chi nhíu mày nhìn tiểu ma lem kế bên, Mạc Sanh nhai hai ba cái liền nuốt chocolate xuống, sau đó mặt không biểu cảm tiếp tục đọc sách.
Thôi!
Vương Chi nhìn dáng vẻ của Mạc Sanh, nhớ tới tiểu ma lem thành tích luôn luôn rất tốt, ngày hôm qua thiếu một bài thi nên có lẽ lần này không thể vào được top mười lớp.
Trong lòng lại cảm thấy hơi chột dạ, nhét chocolate dư lại vào miệng, học theo dáng vẻ của Mạc Sanh nhai hai cái nuốt xuống, nhưng mà không thể nếm ra mùi vị gì......
Đúng là bò nhai......
Ủa mà bò nhai gì?
Vương Chi sờ sờ đầu, nó không thích học cho lắm, có chút tức giận quay đầu qua.
Thôi kệ, ma lem chịu ăn chocolate có nghĩa rằng chuyện này đã kết thúc......
Có điều, Vương Chi từng miếng từng miếng ăn chocolate, nhưng cảm giác kì lạ trong lòng vẫn không biến mất đi: Nó quen nhiều đứa con gái như vậy, ma lem lại là đứa đầu tiên chia đồ ăn với nó...
Ma lem tên là gì nhở?
Hình như tên là Mạc Sanh, cũng không biết tại sao lại có cái tên kì cục như vậy......
Mạc Sanh cũng không biết suy nghĩ của Vương Chi.
Sở dĩ em chia chocolate cho Vương Chi chỉ là bởi vì trong lòng thật sự chán ghét Vương Chi, nhưng em cũng nghe thấy mấy lời lải nhải của ma nữ, lúc này cảm giác khuất nhục sâu thẳm trong lòng cũng tan biến một ít.
Nhưng trong lòng Mạc Sanh vẫn hơi bực dọc, nên chỉ đành dành chút sỉ diện, tượng trưng nếm thử thanh chocolate kia.
Mạc Sanh đã thấy được Vương Chi siết tay, em vốn tưởng rằng lần này lại không thể thoát khỏi bị đánh một trận, lại không ngờ rằng sau khi mình ăn chocolate Vương Chi thật sự không lộn xộn nữa.
Cho nên, thể hiện sự yếu thế thích hợp thật sự hữu dụng sao......
Mạc Sanh nhìn như đang xem sách, thật ra tâm tư đã sớm phiêu đãng tới nơi xa xôi nào đó.
"Tiểu Mạc Sanh giỏi quá." Hàn Điềm cũng không để ý rằng Mạc Sanh đang thất thần, bay sang một bên khen ngợi: "Vương Chi chân thì dài, vóc dáng thì cao, có đánh nhau thì người chịu thiệt chính là em......"
Môn thi tiếp theo Vương Chi quả nhiên cũng không quấy rầy Mạc Sanh nữa.
Đến giữa trưa, người còn lại đều đến nhà ăn ăn cơm, mấy gia đình kinh tế dư dả còn trực tiếp chạy ra con đường phía sau trường học dùng một bữa thật ngon, nhưng Mạc Sanh vẫn ngồi ở trong phòng học không có nhúc nhích......
Hàn Điềm hậu tri hậu giác phát hiện: Mạc Sanh không muốn đi ăn cơm trưa.
Mạc Sanh vẫn luôn như vậy sao?
Nhìn Mạc Sanh da bọc xương, Hàn Điềm lại càng thêm đau lòng, đây là đứa nhỏ đáng thương nhất Hàn Điềm từng gặp.
Nhưng ban nãy Hàn Điềm lục cặp Mạc Sanh nên biết được trong đó còn mấy chục tệ, chỉ là không biết tại sao Mạc Sanh không chịu xài.
"Mạc Sanh, đi mua cơm ăn được không? Em xem mấy bạn nữ khác đều trắng nõn sạch sẽ, không ăn no sao có thể cao lên, không cao được sau này làm sao đánh thắng Vương Chi......"
"Không có tiền sau này có thể kiếm lại, cơ thể tổn hại không thể hồi phục được đâu..."
Ma nữ lại bắt đầu lải nhải.
Nhưng Mạc Sanh lúc này chẳng hiểu sao không muốn phản ứng lại ma nữ.
Tuy rằng ma nữ nói có đạo lý, cũng vẫn luôn đứng về phía của mình, nhưng Mạc Sanh không hề quên ban nãy khi ma nữ nhìn thấy Vương Chi, ma nữ rõ ràng chính là thích người xinh đẹp......
Ma nữ còn chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn mình!
Hơn nữa, trong lòng ma nữ vẫn luôn nhớ thương một người.
Cũng không biết người kia cho ma nữ uống thứ canh mê hồn gì mà ma nữ lại thích cô ta như vậy...
Mạc Sanh cũng không biết tại sao mình lại giận, tóm lại trong lòng rất rất giận.
*
Loại bực bội đơn phương này liên tục kéo đến hết buổi thi chiều.
Vương Chi đã nộp bài từ sớm, Mạc Sanh đang thu dọn sách vở chuẩn bị rời trường học, không nghĩ tới Vương Chi đột nhiên quay lại.
Vương Chi tức giận tiến đến bên cạnh Mạc Sanh: "Ma le......!Mạc Sanh, ba tao nói là bắt đầu từ ngày mai mày sẽ học kèm cho tao, mày biết địa chỉ nhà tao không?"
Mạc Sanh không nghĩ tới chuyện học kèm sẽ đến sớm như vậy, theo bản năng nhíu mày lại.
Vương Chi không thích học, vốn dĩ trong lòng cũng không muốn Mạc Sanh hỗ trợ học kèm, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Mạc Sanh, trong lòng nó lại càng không thoải mái.
"Sao, nhà tao cũng sẽ không bạc đãi mày!" Vương Chi trừng mắt nhìn Mạc Sanh: "Ba tao sẽ phát lương cho mày!"
"Nếu tao không tham gia học kèm, ba tao sẽ trừ tiền tiêu vặt của tao......"
"Nếu như tao bị trừ tiền tiêu vặt tao sẽ đánh chết mày!"
"Đồng ý đi!" Hàn Điềm cúi đầu, đứng kế bên Mạc Sanh uể oải mở miệng.
Nhìn cô bé bị bắt nạt nhưng không thể giúp được gì, thật sự là quá khó tiếp thu rồi.
Cuộc sống như vậy còn phải kéo dài mười năm sao?
Hàn Điềm chưa bao giờ bất lực như vậy......
Trong