Sau khi ăn kem que, Mạc Sanh tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này đã đến rất gần chỗ đến của Mạc Sanh, không đầy mấy phút Mạc Sanh đã tới nơi em muốn đến.
Đây là tòa nhà văn phòng cao nhất thành phố.
Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh trốn trong góc, hai mắt không chuyển nhìn chằm chằm cảnh tượng trên đại sảnh lầu một toà nhà.
Toà nhà văn phòng người đến người đi, có rất nhiều công ty, nhìn thấy một đoàn du lịch hùng hổ tiến vào đại sảnh, Hàn Điềm nhận ra Mạc Sanh cũng sửa sang quần áo trên người một chút rồi đi theo một bà lão, tránh tầm mắt của nhân viên bảo vệ rồi chen vào trong thang máy.
Khi bước vào thang máy, Hàn Điềm nhận ra lợi ích của trạng thái hiện tại của mình: Không ai nhìn thấy cô, Hàn Điềm có thể kkhông cần chen chúc trong thang máy với những người khác, thản nhiên bay lên trên mọi người...
Tất cả những người trong đoàn du lịch đều xuống thang máy ở tầng 18.
Sau đó, trong thang máy càng ngày càng ít người, thang máy lên dần, cuối cùng dừng lại ở tầng 28.
Tầng 28 đã là tầng công ti cao nhất, lúc này Mạc Sanh mới từ thang máy đi ra.
Em cũng không có đi vào công ty tầng 28, ngược lại tiếp tục đi lên tầng cao nhất......
Cửa sân thượng đã bị khoá.
Mạc Sanh lại trông rất quen thuộc với nơi này, em đi lên phía trước vài bước, lấy ra một chiếc chìa khóa trong nhà kho của nhân viên vệ sinh.
Mạc Sanh tra chìa khóa vào cửa.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Hàn Điềm, tiếng cửa lạch cạch vang lên, mở ra.
Mạc Sanh bước lên sân thượng.
Đây là tòa nhà văn phòng cao nhất thành phố, gần như có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố từ trên sân thượng.
Năm năm trước, sau khi ba Mạc Sanh quay đầu, ông bắt đầu làm việc trong tòa nhà văn phòng này, nhưng ba Mạc Sanh không thích làm việc theo quy tắc cũ.
Trong lòng ông vô cùng thống khổ, một lòng nghĩ đến nghiên cứu của mình, nhưng cũng không thể không chịu đựng cuộc sống như thế này để nuôi dưỡng con gái....
Lúc đó, ba Mạc Sanh đã phát hiện được một nơi tốt — sân thượng toà nhà.
Khóa của cánh cửa này do chính ba Mạc Sanh tạo ra, chuyện này đối với ông mà nói dễ như trở bàn tay.
Sau khi ba Mạc Sanh phát hiện ra nơi này, một khi tâm tình không tốt, ông sẽ lên sân thượng này để hít thở.
Năm đó Mạc Sanh nghỉ hè cũng đi theo ba tới công ty làm bài tập, cũng tới nơi này.
"Mạc Sanh, cả thành phố lúc này đều ở dưới chân con, nhìn cảnh tượng đó con sẽ nghĩ đến điều gì?" Ba Mạc Sanh ôm Mạc Sanh ngồi trên lan can, nhẹ giọng hỏi tiểu Mạc Sanh năm đó chưa đầy chín tuổi.
Mạc Sanh lại không nhìn dòng xe cộ tấp nập trong thành phố.
Tiểu Mạc Sanh quay đầu yên lặng nhìn ba, nắm chặt cổ áo ông: "Con nghĩ đến ba."
Em có hơi sợ hãi, biểu cảm khi ba nhìn dưới lầu quá mức nhập tâm, Mạc Sanh sợ ông ấy lại biến thành người cha như trước kia nữa.
"Sao vậy?" Ba Mạc Sanh quay đầu ngạc nhiên nhìn Mạc Sanh: "Ba đang ở ngay bên cạnh con mà."
"Bởi vì ba trông có chút không vui." Mạc Sanh mím môi: "Con muốn ba vui lên......"
Khoảng khắc đó, ba Mạc Sanh đột nhiên hơi không dám đối diện với đôi mắt thanh triệt của con gái mình.
"Mạc Sanh, đây là chấp niệm của ba." Ba Mạc Sanh quay đầu nhìn phía dưới tòa nhà: "Ba muốn tìm hiểu lý do tại sao tất cả những người này lại đến thế giới này, muốn hiểu mối quan hệ giữa thời gian và không gian, ba cũng muốn bù đắp tất cả những tiếc nuối trước đây: Sớm một chút tìm ra thành quả nghiên cứu, sớm một chút thoát khỏi cảnh nghèo hiện tại trở về cuộc sống hạnh phúc, đồng thời cũng muốn quay về quá khứ đưa mẹ về, không để tiểu Mạc Sanh phải chịu khổ......"
"Mạc Sanh, con có nguyện ý trợ giúp ba không......" Ba Mạc Sanh cũng không dám nhìn thẳng gương mặt em: "Có lẽ không lâu sau ba sẽ mất tích, nhưng con hãy yên tâm, năm năm sau ba nhất định sẽ trở về......"
"Sau này nếu như nhớ ba, con có thể đến đây......"
Một thời gian sau, ba Mạc Sanh thường cho Mạc Sanh ăn một ít bột màu đen, Mạc Sanh không tỏ thái độ gì khi ăn những thứ này, tuy rằng em biết ba có thể đang lấy em làm thí nghiệm......
Không lâu sau, ba Mạc Sanh xảy ra tai nạn xe cộ.
Mạc Sanh biết ba là một nhà khoa học vĩ đại, có lúc Mạc Sanh thậm chí cảm thấy ma nữ đi theo mình trong khoảng thời gian này cùng ba có chút tương tự......
Bởi vì trước đó ba đã nói câu nói kia, cho nên trong lòng Mạc Sanh vẫn luôn ôm hy vọng: Em cũng không tin rằng ba thật sự đã chết, em cảm thấy ba nhất định sẽ trở về.
Nhưng nơi này thật sự cách nhà Mạc Sanh quá xa, Mạc Sanh một năm đến đây nhiều nhất cũng hai lần.
Mạc Sanh ngồi trên lan can, nhìn dòng người và xe cộ không ngừng chạy phía dưới, khẽ nhếch môi, lúc này trong lòng lại trào dâng vui sướng: Lần sau đi đến đây hẳn là đi cùng với ba!
Nghĩ đến đây, Mạc Sanh ra vẻ vô tình nhìn sang Hàn Điềm bên cạnh: Ba lợi hại như vậy, nói không chừng cũng có thể nhìn thấy sự tồn tại của ma nữ, có lẽ ba có thể nghĩ cách làm ma nữ sống lại một lần nữa.
Có điều ma nữ này trông thật ngốc nghếch, cho dù có sống lại thì chắc cũng không nuôi nổi bản thân.
Khi đó em sẽ đại phát từ bi để ma nữ đi theo mình!
Em sẽ học thật chăm chỉ để trở thành một người thành công, sau đó kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng ba và ma nữ ngốc này...
Nghĩ đến đây, Mạc Sanh lần đầu tiên có kỳ vọng về tương lai.
Mạc Sanh vốn định ở lại nơi này lâu hơn một chút, không nghĩ rằng không lâu sau ma nữ lại lo lắng cho tâm trạng của em mà nhắc mãi:
"Mạc Sanh, em phải nhìn về phía trước, cuộc sống tuy vất vả nhưng nhất định từ từ sẽ tốt lên...."
"Mạc Sanh, em phải biết rằng trên đời còn có rất nhiều quần áo xinh đẹp em chưa từng mặc qua, nhiều món ăn ngon em chưa nếm thử, em tuyệt đối không được từ bỏ......"
"Hức hức, tiểu Mạc Sanh, em ngàn vạn đừng nhảy lầu......" Tiếng ma nữ khóc nức nở.
Vậy là.....!Ma nữ đang nghi ngờ em sẽ nhảy lầu sao?
Mạc Sanh hậu tri hậu giác mới phản ứng lại.
Trong lòng có chút buồn cười, lại mang theo một loại tâm tình không tên, nói không nên lời đây là tâm tình gì, chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đều ấm áp dễ chịu, như là ngâm bên trong nước ấm vậy...
Thật là!
Nếu như ma nữ sau này hóa thành hình người, lỡ như chị ta cũng lải nhải nhiều giống như thế này thì sao?
Khi đó em lại không thể giống như hiện tại làm bộ không phát hiện ra chị ta, chị ta thích khóc như vậy.....
Mạc Sanh bắt đầu lo lắng cho tương lai của mìn.
Em thở dài, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, cũng không ở trên sân thượng lâu như mọi khi.
Mạc Sanh khóa cửa và đi xuống cầu thang.
Đầu tiên em xuống tầng mười tám đợi bên cạnh, sau đó lặp lại trò cũ, hòa vào đoàn du lịch rồi đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu thì đã đến giờ ăn trưa, cách tòa nhà văn phòng không xa có một nhà hàng, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí...
Hàn Điềm không thể ngửi thấy mùi thức ăn, cô không cảm thấy đói, nhưng khi nhìn thấy những nhà hàng này, cô không thể không nhớ lại hương vị của thức ăn.
Không biết sao, Hàn Điềm vừa nhớ tới đồ ăn, đầu tiên nghĩ đến chính là món khoai tây nạm bò Mạc Tang làm cho mình.
Món ăn này trong ấn tượng của Hàn Điềm vô cùng mỹ vị, nhưng Hàn Điềm cũng không phải rất muốn ăn:
Chắc do tâm trạng lúc đó quá phức tạp, dù sao cũng là bữa cơm do chính tay tình yêu của cô làm, đáng tiếc bữa ăn đó làm cho một kẻ thế thân.
Vừa nhớ tới Mạc Tang, tâm trạng Hàn Điềm không khỏi chùng xuống.
Bây giờ là mười năm trước, hiện tại Mạc Tang đang ở đâu?
Mạc Tang hiện tại mới mười ba tuổi, phỏng chừng giống như Mạc Sanh trước mặt vui vẻ học cấp hai.
Có điều cuộc sống của Mạc Tang hiển nhiên sẽ không thảm như tiểu Mạc Sanh.
Đã từng có không ít phóng viên muốn đào ra gia thế bối cảnh của Mạc Tang.
Nhưng họ vẫn luôn bất lực trở về, quá khứ của Mạc Tang căn bản tra không được bất cứ thứ gì, cứ như thể nó bị cố tình xóa đi vậy.
Anti fan đoán nhà Mạc Tang có bối cảnh trong giới giải trí, những thứ như bị đồng nghiệp bắt nạt đều là Mạc Tang cố tình sắp đặt.
Hàn Điềm không tin những suy đoán này, cũng chưa từng để ý đến thông tin liên quan đến gia đình Mạc Tang.
Nhưng trong tiềm thức cô cho rằng gia cảnh của Mạc Tang hẳn là sẽ không quá kém, bởi vì khi Mạc Sanh ký hợp đồng chính là Học viện Âm nhạc, học phí cao hơn các sinh viên bình thường...
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Hàn Điềm nhớ cô có đến nhà Mạc Tang một lần: Trong nhà Mạc Tang dường như không thấy bất cứ thứ gì liên quan đến gia đình nàng.
Bịch một tiếng, phía trước Mạc Sanh đột nhiên té ngã ra đất, Hàn Điềm hoảng hồn bừng tỉnh!
Nhìn Mạc Sanh đang chật vật tiến về phía trước với vẻ mặt không cảm xúc, Hàn Điềm vô cùng hối hận: Cô không nên phân tâm, như vậy có thể đá văng cục đá trước mặt Mạc Sanh rồi.
Không nên nhớ tới Mạc Tang nữa, như vậy sẽ chỉ làm tâm thái cô càng thêm trầm trọng.
Cuối cùng thì, Mạc Tang vẫn là người cô nhớ nhất hiện tại.
Hàn Điềm cố gắng dời đi sự chú ý của mình, chợt nhớ ra ý định ban đầu của mình là nhớ đến mùi vị đồ ăn...
Nghĩ đến đây, Hàn Điềm hít sâu một hơi, bắt đầu quan sát các món ăn ở cửa hàng hai bên:
"Gà rán? Thôi bỏ đi, mình một chút cũng không nhớ ra: Hình như đã không ăn mấy năm rồi..."
"Bún ốc, đây đúng là loại trước khi ăn cứ tưởng là ác mộng, ăn xong liền bị đồ ăn vả mặt...."
"Tiểu long bao? Ực ực....!Tiểu long bao vừa thổi vừa ăn, cắn một miếng da mỏng nhân nhiều, sốt thịt đậm đà chảy ra...."
Ra là chị ta đang nhớ lại mấy món từng ăn lúc còn sống sao?
Mạc Sanh nhìn ma nữ nhớ lại mùi vị thức ăn với vẻ mặt say sưa, bên tai hơi hơi đỏ lên: Ban nãy em nhìn bộ dạng mất tập trung của ma nữ thì cho rằng cô lại nghĩ tới gì mà gọi là "ngôi sao kia, trong lòng không hiểu sao lại giận, cố ý té ngã muốn kéo lực chú ý của ma nữ về......
Ra là mình nghĩ sai rồi sao?
Mạc Sanh khẽ cau mày nhìn ma nữ đang nhìn đồ ăn suốt chặng đường.
Mùi thơm thức ăn xung quanh rất hấp dẫn.
Các món trong thực đơn mà ma nữ nói nghe rất ngon, mới nghe thôi mà Mạc Sanh cảm thấy rất đói rồi....
"Tiểu Mạc Sanh, hôm nay em mới được nhận tiền lương, đi ăn mừng chút gì đó nha?" Hàn Điềm một bên nhìn cô bé ôm bụng nuốt nước bọt cố ý giả bộ làm ngơ, mà không biết rằng mình chính là kẻ bày đầu, khẽ thở dài một cái tiến đến bên cạnh cô bé: "Em còn nhỏ, nếu không ăn sẽ không cao thêm được nữa, chẳng lẽ sau này em không muốn có thể đánh thắng Vương Chi sao......"
Mạc Sanh lại lần nữa lén lút nuốt nước bọt xuống.
Em cũng không muốn có thể đánh thắng Vương Chi, nhưng ngay lúc này Mạc Sanh bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: Nếu lỡ sau này mình không cao được nữa, ma nữ biến thành người, có phải hay không ma nữ sẽ bắt lấy mình lải nhải, sau đó mình muốn chạy cũng chạy không thoát?
Mạc Sanh bằng cách nào đó không muốn bị ma nữ tóm lấy trong tương lai.
Trong khoảng thời gian này mình bị chị ta nhắc mãi: Nếu chị ta biến thành người, muốn áp chế cũng là mình tới áp chế chị ta!
Lúc này trong lòng dấy lên một cảm giác khủng hoảng xưa nay chưa từng có, Mạc Sanh cuối cùng là không kìm lòng được mà bước vào một tiệm nhìn trông vô cùng đơn giản.
Thật lâu trước kia ba đã từng ôm em đến chỗ này mua cơm hộp: Cơm hộp tiệm này không chỉ rẻ mà phân lượng cũng nhiều.
Mạc Sanh đi hết một đoạn đường đã gần qua giờ ăn trưa, trong tiệm cũng chỉ dư lại mấy vài phần cơm chưa bán hết.
"Chú ơi..." Mạc Sanh liếm liếm môi dưới, vô cùng lễ phép: "Cho con hỏi hộp cơm nào rẻ nhất ạ?"
Chủ quán nhìn dáng vẻ này của cô bé liền biết trên người em cũng không có bao nhiêu tiền, nhà bọn họ là tiệm cơm thiện tâm nổi danh gần xa, thỉnh thoảng còn phát cơm cho những người ăn xin xung quanh, lúc này nhìn thấy cô bé đương nhiên cũng không muốn nhận tiền của em.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô bé là muốn mua cơm, chủ quán cũng không muốn tổn thương lòng tự trọng của em.
"Của con đây." Chủ quán để một hộp cơm vào trong ngực cô bé, "Đây là hộp khoai tây nạm bò cuối cùng! Bán không được chú phải đổ đi, tính rẻ cho con một chút, đưa chú ba tệ là được rồi......"
"Cảm ơn chú..." Mạc Sanh chưa từng tự mình đi mua đồ ăn, không biết đây có phải là quy củ trong quán ăn hay không, có điều nghe thấy ma nữ lên tiếng nói: "Chủ tiệm đúng thật là một người tốt", Mạc Sanh cũng hiểu ra.
"Con cứ ngồi ở đây đi, bây giờ ngoài trời nắng lắm, ăn xong hẵng đi." Sợ cô bé ngại, chủ quán lấy quạt điện chuyển qua chỗ Mạc Sanh, sau đó liền đi ra sau bếp.
Mạc Sanh cầm hộp cơm trong tay, nhất thời có chút không dám mở miệng.
Em đã quên lần cuối cùng mình được ăn cơm là khi nào!
"Mạc Sanh, em ăn đi......" Hàn Điềm chớp mắt ngồi trước mặt Mạc Sanh, không chút do dự dụ dỗ nói: "Khoai tây nạm bò là món chị thích nhất, ăn rất ngon......"
Món chị ta thích nhất?
Mạc Sanh mở hộp cơm ra, cắn một miếng nhỏ.
Quán này dùng nhiều nguyên liệu, cắn một miếng nước sốt trong khoai tây chảy ra, trộn với cơm